Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 930: Hạ Lễ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên tập: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

-------------------------

- Trời lại lớn cũng không qua nỗi một chữ lý.

Hạ Tử Thương nói đến đây lại nhìn qua cảnh cáo Hạ Tử Y

- Tử Y, nếu về sau muội ỷ thế hiếp người, đừng trách ta nhốt muội vào Tổ Địa.

- Huynh có phải ca ca ruột ta không vậy?

Hạ Tử Y tức giận dậm chân.

- Bởi vì ta là ca ca ruột của muội nên nên ta mới quản muội như thế.

Hạ Tử Thương lạnh lùng lên tiếng

- Hiền Thần trưởng lão vì muội nên mới bị bắt, muội không nghĩ qua vấn đề nằm ở bản thân sao?

- Ta...

Hạ Tử Y nhất thời cạn lời.

- Kiến Thanh, ngươi cho ta mặt mũi, chuyện này kết thúc tại đây, như thế nào?

Hạ Tử Thương chợt nhìn về phía Khổng Kiến Thanh nói.

- Tất nhiên, Hạ công tử đã nói như vậy, chuyện này đành phải dừng ở đây.

Khổng Kiến Thanh cũng không phải đồ ngốc.

Sau khi Hạ Tử Thương nói ra thân phận Diệp Hạo, hắn đã ý thức được bản thân không trêu chọc nổi người trước mắt này.

Trên thực tế, dù Hạ Tử Thương đối cứng cùng Diệp Hạo, chẳng lẽ hắn có thể can thiệp sao?

- Ngươi nói giống như Hạ Tử Thương đến để quyết định vậy.

Vô Danh cười lạnh.

- Vừa mới cho ngươi bậc thang để đi xuống, kết quả, ngươi nhất định phải trang bức, lần này trang bức không tới a?

- Ngươi nói cái gì?

Ánh mắt Khổng Kiến Thanh lóe lên một đạo hàn quang.

Vô Danh hừ lạnh một tiếng, hai con ngươi lóe lên kim sắc thần mang, Khổng Kiến Thanh *bạch bạch bạch* lui liên tục mấy bước mới ngừng lại, hắn bưng kính ngực, sắc mặt khó coi nói ra

- Ngươi khinh người quá đáng.

- Ta khinh ngươi lại như thế nào?

Vô Danh tiến lên một bước.

Lúc Khổng Kiến Thanh sắp xuất thủ, Hạ Tử Thương đứng trước mặt hắn.

- Vô Danh, ngươi muốn chiến, ta bồi ngươi.

- Đến đi, nói giống như ta sợ ngươi vậy!

Ngay lúc song phương giương cung bạt kiếm, một đạo âm thanh yêu kiều vang lên.

- Vô Danh, hôm nay là lễ mừng thọ Gia Gia ta, không cho phép ngươi xuất thủ.

Đám người nhao nhao nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Lần này, ánh mắt mọi người không khỏi sáng lên.

Thường Hi mặc một cái váy dài trắng tinh tế, eo thắt đai lưng màu tím, trên đầu đội một cái lông tơ màu trắng, điều này khiến cho Thường Hi vốn như Tiên Tử hạ phàm càng thêm hoạt bát đáng yêu.

Cái cổ Thon dài, da thịt như ngọc.

Thường Hi ngoài miệng thì trách mắng, nhưng gương mặt lại cười vui vẻ.

- Được được được, ngươi đã lên tiếng, ta không cho mặt mũi được sao!

Vô Danh cười, trở về bên cạnh Diệp Hạo.

Vô Danh thu tay lại, Hạ Tử Thương cũng không có lý do giằng co.

- Sao ngươi không đi hậu viện tìm ta?

Thường Hi u oán nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Không tiện mà.

Diệp Hạo tránh ánh mắt Thường Hi đáp lời.

- Một nữ hài tử như ta còn cảm thấy không ngại, một đại nam nhân như ngươi thì e thẹn cái gì?

Thường Hi nghẹo đầu đón ánh mắt Diệp Hạo hỏi tiếp.

- Không phải taậnang bân nói chuyện phiếm với Vô Danh sao?

Diệp Hạo đành phải kéo Vô Danh ra đỡ đạn.

- Ai nói chuyện phiếm với ngươi?

Vô Danh một mặt ngơ ngác đáp lời.

- Sau khi đến đây, ta chỉ đi dạo lung tung bốn phía.

Thường Hi cho Vô Danh một ánh mắt tán thưởng.

Vô Danh trừng mắt nhìn về phía Thường Hi.

Diệp Hạo lại trừng mắt nhìn lại Vô Danh.

Vô Danh vô tội giang tay ra.

Đúng lúc này, giữa sân đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Đám người không khỏi nhìn về phía trước, một trung niên uy nghiêm xuất hiện ở đại sảnh.

Trung niên và Thường Hi có ba phần giống nhau, bất quá, góc cạnh trên mặt hắn lại cực kỳ rõ ràng, trong lúc phất tay tràn đầy bá vương chi khí.

Thân phận trung niên vô cùng sống động.

Tứ Hải Vương, Thường Thanh!

Sau khi Tứ Hải Vương hiện thân, cường giả thế hệ trước nhao nhao đứng lên chúc mừng.

Lúc chúc mừng còn dâng lên hạ lễ.

Sau khi thế hệ trước kết thúc thì đến phiên thế hệ tuổi trẻ tặng quà.

- Diệp Hạo, ngươi chuẩn bị lễ vật gì?

Vô Danh đụng Diệp Hạo một cái, nói.

- Hôm qua mua nhiều đồ vật như vậy, tùy tiện lấy ra một kiện là được.

Diệp Hạo cười nói.

- Những vật kia không cái nào đáng tiền, được không?

Vô Danh kinh ngạc nói.

Hôm qua, Diệp Hạo hao tốn 20 vạn Thượng Phẩm Tiên Thạch mua đại lượng trân kỳ dị bảo.

Những Tiên Thạch này nghe qua thì rất nhiều, nhưng giá cả bình quân mỗi kiện Trân Bảo lại không cao.

Tứ Hải Vương là ai?

Cường giả Tiên Vương.

Đồ vật bình thường sao có thể khiến Tứ Hải Vương để mắt chứ?

- Ngươi chuẩn bị sao?

Diệp Hạo hỏi.

- Đã sớm chuẩn bị.

- Chuẩn bị cái gì?

- Một khối Tử Kim.

Nghe được như thế, khóe miệng Diệp Hạo không khỏi kéo ra, nói.

- Cái này cũng quá xa xỉ rồi?

Tử Kim là vật liệu cấp bậc Tiên Vương, nó có thể luyện chế pháp bảo Tiên Vương, cũng có thể luyện chế quyển trục Tiên Vương.

Có thể nói đây là một loại vật liệu cực kỳ hi hữu.

- Diệp công tử, ngươi không đến đầu tiên sao?

Hạ Tử Thương cười ha hả hỏi.

- Ngươi trước đi!

Diệp Hạo đưa tay ra hiệu.

Hạ Tử Thương không có già mồm mà đi về phía trước, lúc hắn còn cách Tứ Hải Vương 10 mét, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một hộp gấm, lúc mở hộp gấm ra, một gốc huyết hồng sắc quang trạch xuất hiện giữa sân.

- Đây là cái gì?

- Sinh Mệnh Lực thật dồi dào.

- Chẳng lẽ Huyết Hoàng Tinh sao?

- Không biết cấp bậc gì đây?

Ngay lúc tu sĩ giữa sân suy đoán, Hạ Tử Thương khẽ mỉm cười

- Huyết Hoàng Tinh trong tay ta là một gốc ba vạn năm, dưới Tiên Tôn Tam Chuyển có thể trì hoãn thọ nguyên trăm năm.

Tu sĩ có tu vi càng cường đại, thọ nguyên càng khó trì hoãn.

Gốc Huyết Hoàng Tinh này có thể giúp Tiên Tôn tầng ba trì hoãn trăm năm thọ nguyên đã rất đáng quý.

- Tử Thương có lòng.

Tứ Hải Vương bình tĩnh đáp lời.

Hạ Tử Thương một mực quan sát sắc mặt Tứ Hải Vương.

Khi thấy sắc mặt Tứ Hải Vương, hắn ý thức được quà tặng bản thân không thể đánh động được đối phương.

Hạ Tử Thương hơi suy nghĩ, trong tay xuất hiện một vật khác.

Một đóa hoa kiều diễm ướt át.

- Thường Hi, ta tặng ngươi.

- Hôm nay là lễ mừng thọ Gia Gia ta, ngươi tặng ta cũng không thích hợp đâu?

Thường Hi sao có thể thu Tiên Hoa của Hạ Tử Thương chứ?

Diệp Hạo vẫn còn bên cạnh đây.

- Thường Hi, đóa hoa này cũng không phải Tiên Hoa bình thường, đây là Nam Vực Đà La Chi Hoa, ngươi phục dụng mỗi ngày một cánh hoa, một tuần lễ sau, trên người ngươi sẽ toát ra mùi thơm Tiên Hoa.

Hạ Tử Thương nhẹ giọng giải thích.

- Đà La Hoa.

- Đà La Hoa?

- Dù ở Nam Vực, Đà La Hoa cũng muốn tuyệt chủng, Hạ Tử Thương sao có thể lấy ra được chứ?

- Vì Thường Hi, Hạ Tử Thương đã dụng tâm lương khổ.

Đón ánh mắt chờ mong của Hạ Tử Thương, Thường Hi lắc lắc đầu.

- Xin lỗi, ta càng ưa thích tự nhiên hơn!

Hạ Tử Thương xấu hổ thu hồi Đà La Hoa.

Lúc này, nhi tử Cửu Châu Vương, Sở Hoành Vĩ đi ra khỏi hàng, trong tay hắn xuất hiện một quyển Thành Phòng Đồ.

- Đây là Húc Nhật Thành Thành Phòng Đồ, từ hôm nay trở đi, nó sẽ thuộc về Tứ Hải Vương.

Tu sĩ toàn trường kinh ngạc không thôi.

Đây tuyệt đối là đại thủ bút.

Trực tiếp đưa ra một tòa thành.

Sắc mặt Tứ Hải Vương vẫn không có bao nhiêu biến hóa, Tứ Hải Vương biết rõ tình huống Húc Nhật Thành, toà Thành Trì này giáp giới cùng Thượng Cổ Ma Tộc. Những năm nay, Cửu Châu Vương đầu nhập rất nhiều nhân lực cùng vật lực, nhưng Húc Nhật Thành hở một tí sẽ xuất hiện nguy cơ.

Cửu Châu Vương muốn ném cục diện rối rắm qua cho mình a.

Bạn cần đăng nhập để bình luận