Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 931: Một chuỗi vòng tay

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên tập: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

-------------------------

Sở Hoành Vĩ lập tức đi về phía Thường Hi nói khẽ.

- Đây là ta ở một di tích cổ tìm thấy một viên bảo châu, viên bảo châu này có thể chém giết được lược lượng tà ác.

- Lễ vật này quá quý trọng.

Thường Hi từ chối.

- Vật này ta không cần đến, có cái gì quý với không quý ở đây?

Sở Hoành Vĩ cười nói tiếp.

- Vẫn không được.

Thường Hi cự tuyệt.

Sở Hoành Vĩ nghe được như vậy cũng đành phải cất viên bảo châu kia đi.

Lúc này ánh mắt toàn trường đều nhìn về phía Diệp Hạo và Vô Danh.

- Ta đã nói với ngươi lễ vật của ngươi không thể quá keo kiệt, nếu không đến lúc đó sẽ bôi xấu mặt mũi của Viêm Hỏa Tông a.

Vô Danh nói xong đi đến trước mặt Tứ Hải Vương.

- Đây là do gia sư ta lệnh ta mang đến một khối tử kim.

Vô Danh nhìn Tứ Hải Vương chân thành nói.

Trên mặt Tứ Hải Vương lộ ra nụ cười nói.

- Làm phiền rồi!

Trong lòng tân khách toàn trường tức khắc so sánh.

Hóa ra lễ vật cấp bậc này Tứ Hải Vương mới hài lòng a.

Hố cha rồi!

Tử Kim là thứ mà ai cũng có thể lấy ra sao?

Đừng nói không có cho dù có cũng không bỏ được.

Vô Danh lập tức trở về bên người Diệp Hạo.

Diệp Hạo trầm ngâm một cái rồi đi tới trước mặt Tứ Hải Vương.

Tứ Hải Vương hứng thú đánh giá Diệp Hạo.

Hành động của Thường Hi làm sao hắn không biết được chứ.

Hắn thực sự muốn biết Diệp Hạo là người như thế nào.

Có đáng để nữ nhi phó thác cả đời hay không?

Ánh mắt tân khách toàn trường đều rơi vào trên người Diệp Hạo.

Bọn họ muốn biết đến cùng Diệp Hạo cầm đồ tốt gì tới.

Dù sao dựa theo thân phận của Diệp Hạo nến cầm đồ bình thường rất dễ khiến kẻ khác khinh thường.

Trong tay Diệp Hạo xuất hiện một bình ngọc.

- Tiên đan.

Tứ Hải Vương vô cùng hứng thú nhìn Diệp Hạo nói.

- Không biết đây là loại Tiên đan gì?

Diệp Hạo tâm thần khẽ động Tiên đan lăn ra khỏi bình ngọc giữa không trung toát ra từng đợt đan hương.

- Đan văn.

- Tiên đan cực phẩm.

- Các ngươi có để ý tới bên trên viên Tiên đan này tuôn ra khí tức vô cùng cường đại không?

- Chẳng lẽ là Tôn cấp Tiên đan?

Diệp Hạo chỉ vào phía trên viên Tiên đan nói.

- Viên Tiên đan này là Thượng Cổ Phá Cấm Đan, tu sĩ Tiên chủ tầng chín phục dụng sẽ có sáu thành xác suất đột phá đến Tiên Tôn.

Cái gì?

Nghe được lời của Diệp Hạo toàn trường đều xôn xao.

Tôn Cấp Phá Cấm Đan!

Phải biết hiện tại Tôn Cấp Phá Cấm Đan xác suất phá cấm rất thấp.

Cho dù cực phẩm Phá Cấm Đan xác xuất thành công cũng không đến một thành a.

Nói cách khác ngươi luyện chế nếu là Nhất Phẩm Đan hay Nhị Phẩm Đan đều không hề có khả năng này.

- Đây là do ngươi luyện chế?

Tứ Hải Vương kích động hỏi.

Ông làm sao không kích động được.

Cấp bậc Tiên Tôn dù ở Tiên Đình cũng là cường giả.

Mà viên Tiên đan trong tay Diệp Hạo cơ hồ là một cường giả Tiên Tôn a.

- Sư môn tiền bối.

Diệp Hạo lắc đầu đáp.

Lấy tu vi hiện tại của Diệp Hạo còn chưa luyện chế được Tôn cấp Phá Cấm Đan, Diệp Hạo đoán chừng bản thân phải đến Tiên Chủ cao giai mới có thể.

Viên Tôn cấp Phá Cấm Đan do Dược Vương Đỉnh Khí Linh luyện chế.

- Có thể cho ta gặp một lần được không?

Tứ Hải Vương nhẹ giọng hỏi.

Tứ Hải Vương biết rõ Tiên đan ở tầng này không có khả năng sản xuất hàng loạt, bất quá bản thân chỉ cần có thể cố gắng lấy được 10 viên là đủ rồi.

10 viên cơ hồ đồng nghĩa với việc thường gia tướng xuất hiện 10 cường giả Tiên Tôn.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.

- Được rồi.

Tứ Hải Vương khẽ thở dài.

Bất quá Thường Hi lại đi thẳng tới trước mặt Diêp Hạo.

- Lễ vật của ta đâu?

- Lễ vật của ngươi?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Đừng nói ngươi không chuẩn bị lễ vật cho ta.

Trong mắt Thường Hi ngay lập tức lộ ra vẻ chán nản.

Tu sĩ bốn phía nhìn một màn này tựa hồ hiểu ra.

Thường Hi cự tuyệt lễ vật của Hạ Tử Thương cùng Sở Hoành Vĩ, hiện tại hết lần này đến lần khác tìm tới cửa Diệp Hạo đòi lễ vật.

Cái này có ý tứ gì?

Đứa ngu cũng hiểu rõ.

Thường Hi có ý với Diệp Hạo.

- Làm sao có chuyện đó được?

Diệp Hạo nhìn thần sắc Thường Hi trong lòng mềm nhũn, tiếp lấy nói khẽ.

- Lễ vật gì?

Trên mặt Thường Hi ngay lập tức trở nên vui vẻ.

Trong tay Diệp Hạo xuất hiện một vòng tay.

- Đây là ta hôm qua mua ở Trân Bảo Các, ngươi thấy thế nào?

Thoại âm Diệp Hạo vừa rơi xuống Sở Hoành Vĩ liền đi tới.

- Ta nhớ hôm qua Trân Bảo Các hình như không đấu giá trân bảo quý giá nào a.

Sở Hoành Vĩ nghi ngờ nhìn Diệp Hạo nói.

- Cái vòng tay này không phải ngươi mua ở đại sảnh đấy chứ?

- Đúng vậy!

Diệp Hạo gật đầu.

Sở Hoành Vĩ lập tức nở nụ cười.

- Thân phận Thường Hi quận chúa cao quý cỡ nào, ngươi lại tùy tiện mua một cái trên sạp hàng, có phải quá không coi trọng quận chúa rồi?

Sở Hoành Vĩ nhìn Diệp Hạo nói.

- Nói cái gì vậy?

Thường Hi trừng mắt nhìn Sở Hoành Vĩ một cái nói.

- Vòng tay này ta thích.

Nói đến đây Thường Hi duỗi cổ tay trắng như củ sen ra.

- Giúp ta đeo lên được không?

Diệp Hạo cầm vòng tay lên đeo cho Thường Hi.

Thường Hi lắc lư một cái dịu dàng nói.

- Vô cùng phù hợp.

- Ngươi thích thì được rồi.

Diệp Hạo cười nói.

Sau đó đến phiên thế hệ tuổi trẻ Tô Tử Hiên đưa lên gia tộc hạ lễ.

Đợi đến lúc toàn bộ tân khách đều đưa lên lễ vật của bản thân yến hội mới chính thức bắt đầu.

Diệp Hạo không ngồi bao lâu đứng dậy cáo từ.

Thường Hi đương nhiên muốn đưa tiễn.

- Ngươi muốn đi đâu?

- Quay về Cảm Ngộ tháp.

Thật ra Diệp Hạo có thể đi Ngộ Đạo Tháp.

Bất quá hắn lại không có nhiều thời gian, bởi vậy không bằng hiện tại đi đến đó luôn.

- Ta thấy ngươi cũng không thể luôn tu luyện.

- Không tu luyện không được.

- Tại sao?

- Trác Tinh Nhi đang ở bốn phía tìm ta đó!

- Ngươi sợ Trác Tinh Nhi?

- Một trong Thập Đại Cực Đầu, ai mà không sợ chứ?

- Ngươi không sợ.

- Tại sao lại nói vậy?

- Bởi vì ta luôn cảm thấy ngươi là người không sợ trời không sợ đất.

- Thứ ta sợ rất nhiều.

- Nhưng ngươi sẽ không sợ Trác Tinh Nhi.

- Ta thật sự không sợ Trác Tinh Nhi.

Diệp Hạo mới vừa nói đến đây đã truyền đến một đạo âm thanh linh hoạt kỳ ảo cách đó không xa.

Mỹ mà không Tục, Mị mà không Yêu.

Dù nữ tử đến nơi này không hề để ý cách ăn mặc, thế nhưng vẻ đẹp của nàng vẫn khiến người khác phải ngạt thở.

Người tới chính là một trong Thập Đại Cự Đầu.

Trác Tinh Nhi.

- Nếu đã không sợ ta, vậy vì sao còn muốn trốn?

Diệp Hạo nhìn thiếu nữ trước mắt trong mắt lóe lên một đạo kinh diễm.

Những năm này Diệp Hạo gặp qua mỹ nữ không 1 vạn cũng 8000, thế nhưng đẹp đến trình độ của Trác Tinh Nhi thì gần như không có ai.

- Trốn? Ngươi cũng quá xem trọng chính mình đi.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.

- Dù thực lực hiện tại của ngươi có mạnh gấp 10 lần, cũng không có khả năng để ta trốn trốn tránh tránh.

- Ngươi đã nói như vậy thì bây giờ chúng ta đánh đi.

Trác Tình Nhi nói đến đây trong tay xuất hiện một chuôi chiến kiếm thanh sắc.

Khóe miệng Diệp Hạo giật một cái.

Trác Tinh Nhi này thật đúng là cực phẩm.

Đọ sức lúc nào không đọ, lại đi đọ sức ngay lúc người ta đang mở thọ yến.

Đây không phải hố cha sao?

- Diệp Hạo, lấy ra chiến kiếm của ngươi.

Trác Tình Nhi nhìn thấy Diệp Hạo không hề động mới mở miệng nói.

- Ở đây không thích hợp, vẫn nên chọn ngày khác đi.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận