Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 946: Làm sao ngươi biết được?

Tộc Trưởng gia tộc Nhạc Chính nhìn Diệp Hạo, sắc mặt hắn ta thay đổi.

Đợi đến khi Diệp Hạo trưởng thành muốn nhổ tận gốc gia tộc Nhạc Chính bọn họ thì có khó gì a?

Lúc này, Diệp Hạo nhìn Tộc Trưởng gia tộc Nhạc Chính nói:

- Bây giờ, ngươi cảm thấy ta có thể làm được hay không?

Tộc Trưởng gia tộc Nhạc Chính trầm mặc không nói.

- Ta biết rõ trong lòng ngươi đang nghĩ gì?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói:

- Ngươi đang nghĩ muốn cũng với bảy gia tộc còn lại không để ý hết thảy loại bỏ ta đúng không?

Nghe thấy Diệp Hạo nói như vậy, trong lòng Tộc Trưởng gia tộc Nhạc Chính giật mình, nhưng trên mặt hắn không biến hóa chút nào nói:

- Ta không hiểu ngươi đang nói gì?

- Ta cảm thấy vẫn nên nói cho ngươi biết, mười năm này ta đi tới đâu?

Diệp Hạo cố ý dừng lại một chút:

- Ma Đô.

Khi Diệp Hạo nói ra hai từ này, toàn bộ tu sĩ ở đây đều hoảng sợ.

Ma Đô giống với Tiên Đình của Nhân Tộc, đây chính là Tổ Địa của Ma Tộc a.

- Các ngươi có thể động thủ, chỉ cần các ngươi không sợ chết.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Sắc mặt Tộc Trưởng gia tộc Nhạc Chính thay đổi mấy lần.

Hiện tại, hắn mơ hồ hiểu rõ tại sao gia tộc Thác Bạt chỉ trong thời gian một ngày dã có thể ép Ba đại gia tộc thỏa hiệp.

Vấn đề hơn phân nửa trên người Diệp Hạo.

Còn có trên tìn báo xuất hiện chín tôn Cửu Tôn Tiên Cấp cao thủ.

Chín cao thủ này hơn phân nửa là được phái tới bảo vệ Diệp Hạo.

Nếu vậy thì âm thầm bảo vệ có thể có cấp bậc cao hơn nữa không?

Còn nữa, rất có thể sau lưng Diệp Hạo có Tiên Vương tọa trấn a.

Nếu thật động tới Diệp Hạo, nhất định gây ra họa ngập trời.

Thật ra, khi Diệp Hạo cùng Nhạc Chính Du Thượng động thủ thì sau đại gia tộc cũng đã đến, khi nghe Diệp Hạo nói đến hai chữ Ma Đô thì bọn họ lập tức vứt bỏ ý định chém giết Diệp Hạo.

Thật sự đắc tội không nổi a.

Dù tương lai Diệp Hạo có cường thế trở về, chỉ cần đầu hàng là được.

Cũng tốt hơn bị Diệp Hạo diệt tộc.

Lúc này, Nhạc Chính Du Thượng gian nan đứng lên, hắn nhìn Diệp Hạo, chậm rãi nói:

- Đây là thực lực của thiên kiêu hả?

- Thiên kiêu cũng chia thành Tam Lục Cửu Đẳng.

- Ngươi thuộc về cái nào?

- Ngươi đoán.

Nhạc Du Chính Thượng không biết nói gì.

Đoán?

Đoán đại gia ngươi a!

- Ta muốn đi theo ngươi.

Thông qua trận giao thủ vừa rồi, Nhạc Chính Du Thượng ý thức được bản thân và Diệp Hạo chênh lệch cao thế nào.

Giống như trời và đất a.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Tại sao?

Nhạc Chính Du Thượng khó hiểu hỏi.

- Bơi vì bây giờ ngươi chưa đủ tư cách.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Vậy khi nào ta mới đủ tư cách?

- Chờ khi nào ta trở về thì nói tiếp.

Diệp Hạo nói đến đây đưa cho Nhạc Chính Du Thượng một bình ngọc nói:

- Ăn vào đi.

Hắn mở bình ngọc ra đổ viên tiên đan lên tay, khiếp sợ nhìn thấy đan vân trên Tiên Đan.

- Đan vân.

- Tuyệt Phẩm Tiên Đan.

- Tuyệt Phẩm Tiên Đan trong truyền thuyết?

- Ta chưa bao giờ nhìn thấy Tuyệt Phẩm Tiên Đan a.

- Sợ rằng chỉ có Ma Đô mới có loại Tuyệt Phẩm Tiên Đan này.

Trong lòng Nhạc Chính Du Thượng chấn động.

Hắn không ngờ Diệp Hạo lại cho mình một viên Tuyệt Phẩm Tiên Đan.

Hơi trầm ngâm một chút, hắn lập tức nuốt viên tiên đan xuống.

Sau khi nuốt vào, Nhạc Chính Du Thượng phát hiện thương thế của bản thân trong mấy hơi thở đã khỏi hẳn.

- Thương thế của ta đã khỏi rồi.

- Nếu Tuyệt Phẩm Tiên Đan không có hiệu quả này thì không thể xưng là Tuyệt Phẩm.

Diệp Hạo thản nhiên nói:

- Còn có, ta nhìn mọi người cũng đã đến đông đủ, vậy thì cùng liên thủ phá giải phong ấn đi.

Thật ra, lúc chín đại gia tộc phát hiện ra đã liên thủ dò xét một lần.

Nhưng lần đó, những tu sĩ của chín đại gia tộc đi vào trong đó chỉ có vài người ra được. Căn cứ theo lời nhưng người ra được nói, bên trong có Pháp Bảo Vương Cấp.

Lúc ấy, chín đại gia tộc mới phong ấn Động phủ này.

Bây giờ, chín đại gia tộc dẫn nhiều cao thủ đến đây như vậy nhất định muốn phá giải phong ấn.

Khi Diệp Hạo nói xong, chín đại gia tộc phân biệt đi ra vài vị cường giả Tiên Tôn.

Chín Tiên Tôn phân biệt đánh ra một thủ ấn phá giải cấm chế độc môn, đợi khi toàn bộ cấm chế ở của vào được phá giải, một cỗ uy áp bao trùng chúng sinh tràn ra.

- Uy áp Vương Cấp.

- Bên trong động phủ thật sự có Pháp Bảo Vương Cấp?

- Nhanh đi vào.

Pháp Bảo Vương Cấp quả thực quá mê người.

Nếu có thể được Pháp Bảo Vương Cấp tán thành, vậy thì cho dù Tiên Vương bình thường cũng không phải đối thủ của ngươi a.

Vì vậy, tu sĩ của tám đại gia tộc nhao nhao nối đuôi nhau đi vào.

Tu sĩ của gia tộc Thác Bạt thì không có một ai đi vào, toàn bộ bọn họ đều nhìn về phía Diệp Hạo.

- Tiền bối, ngươi nói có thật bên trong có Pháp Bảo Vương Cấp không?

- Đúng vậy a.

Khí Linh Dược Vương Đỉnh nói:

- Bởi vậy, ngươi đừng để người của gia tộc Thác Bạt đi vào.

Diệp Hạo trầm mặt một chút nói:

- Vân Nguyệt, ngươi dẫn theo tu sĩ của gia tộc lui ra sau một trăm dặm.

- Cái gì?

Toàn bộ tu sĩ của gia tộc Thác Bạt không thể hiểu được.

- Ta cảm nhận được trong động phủ phát ra nguy hiểm mãnh liệt.

Diệp Hạo trầm giọng nói:

- Ta đoán những tu sĩ đi vào đây không có mấy người có thể đi ra.

- Vậy chúng ta càng phải đi vào cùng ngươi.

Thác Bạt Vân Nguyệt nói.

- Ta đã nói lui lại.

- Ta sẽ không lui.

Diệp Hạo nhìn thấy vậy đánh nói:

- Nếu vậy, Tứ Trưởng Lão dẫn theo đệ tử lui lại một trăm dặm, nếu cảm giác được nguy hiểm thì lập tức nhanh chóng lui lại, hiểu chưa?

Tứ Trưởng Lão trùng điệp gật đầu.

- Đại Trưởng Lão, Vân Nguyệt, chúng ta đi.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

Có Đại Trưởng Lão, có thể bảo vệ Vân Nguyệt an toàn.

Mặc kệ như thế nào, Thác Bạt Danh Sơn cũng là Tiên Tôn Tầng Chín a.

Ba người Diệp Hạo đi vào động phủ ngay lập tức nhìn thấy một cánh cổng to lớn bằng đá.

Thần niệm Diệp Hạo quét qua phát hiện không thể nhìn thấy phía sau cánh cổng này được.

- Chắc chắn những tu sĩ kia đã đi qua cánh cổng này rồi.

Thác Bạt Vân Nguyệt nói.

Đây không phải nói nhảm hả?

Diệp Hạo hơi trầm ngâm một chút:

- Ta đi trước.

- Hay để ta đi trước cho.

Thác Bạt Danh Sơn nói.

- Không cần, đi theo ta.

Diệp Hạo vừa nói vừa đẩy cánh cửa đá ra.

Bên trong động phủ nếu đã có pháp bảo của Nhân Tộc thì hơn phân nửa trong này có bố trí bài trừ Ma Tộc.

Diệp Hạo là Nhân Tộc nên chắc sẽ không có bao nhiêu vấn đề.

Đợi khi Diệp Hạo đẩy cửa ra, đầu tiên nhìn thấy một mảnh tối tăm mờ mịt không nhìn rõ cái gì hết.

Thác Bạt Vân Nguyệt và Thác Bạt Danh Sơn cũng không nhìn thấy gì.

- Có chuyện gì xảy ra?

Thác Bạt Danh Sơn trầm giọng nói.

Tâm thân Diệp Hạo khẽ vận dụng Đạo Tâm, sau khi vận dụng Đạo Tâm, hai con ngươi của Diệp Hạo lóe lên một đạo kim quang, sau một khắc, mảnh tối tăm mờ mít trước mắt biến mất, thay vào đó là những tu sĩ ngã xuống đầy đất.

- Hai người đứng ở đây không được vọng động.

- Ca Ca, ngươi muốn làm gì?

Thác Bạt Vân Nguyệt giật mình nói.

- Đường phía trước hai người không thể đi.

- Tại sao?

- Bởi vì có rất nhiều tu sĩ của tám đại gia tộc ngã xuống phía trước.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Sao ngươi biết được?

Bạn cần đăng nhập để bình luận