Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 975: Hỏa Viêm Tửu

- Còn nữa quan trọng nhất là Thiên Địa Đại Kiếp sắp xảy ra, ngươi gả cho Diệp Hạo cũng sẽ leo lên đùi Viêm Hoàng Tông, Viêm Hoàng Tông hoàn toàn có thực lực che chở Thường gia các ngươi.

- Có lẽ hiện tại ngươi còn cảm thấy nữ nhi Tiên Vương tôn quý, thế nhưng đợi đến lúc đại kiếp đến thì cũng chả còn cái gì, ngươi có tin đến lúc đó không thiếu nữ nhi Tiên Vương xin ôm đùi Diệp Hạo không?

- Còn nữa, ta tiết lộ cho ngươi một tin tức, ngươi có biết sư tôn Diệp Hạo là ai không?

- Ngươi biết?

- Lão tiền bối Vô Cương.

- Chưa từng nghe qua.

- Ngươi chưa từng nghe cũng bình thường.

Vô Danh cười nói.

- Ta cũng nhờ nghe sư tôn ta nói mới biết được, năm đó Vô Cương vô địch ở Tiên Vực, ngay cả Tiên Đình Chi Chủ đời trước cũng nghe nói thua trong tay Vô Cương tiền bối.

- Có người nói tu vi lão tiền bối Vô Cương đã đạt tới cấp độ không thể tưởng tượng nổi được.

- Chẳng lẽ không phải Tiên Vương đỉnh phong?

- Tiên Vương đỉnh phong chỉ là một cảnh giới không rõ ràng, năm đó một Ma Vương đỉnh phong ở Ma vực cũng chết trong tay lão tiền bối Vô Cương.

Nghe được như thế sắc mặt Thường Hi liền thay đổi.

- Ý ngươi là tương lai Diệp Hạo có thể đi đến cấp độ của Vô Cương tiền bối?

- Câu hỏi này vô nghĩa?

Nghe được như thế Thường Hi lần nữa trầm mặc lại.

- Còn nữa Thường Hi, có một việc ngươi vẫn chưa biết.

- Chuyện gì?

- Dù ngươi chịu Diệp Hạo cũng chưa chắc đã đồng ý đâu.

Vô Danh nói đến đây xé rách không gian rời đi.

Thường Hi giật mình.

Thông qua phân tích của Vô Danh, Thường Hi phát hiện vấn đề bây giờ giống như không phải bản thân có đồng ý hay không, mà Diệp Hạo có nguyện ý tiếp nhận bản thân hay không?

Diệp Hạo ly khai tiểu viện rồi cùng Sở Kiều Kiều và Chung Thần Tú đồng thời xé rách không gian rời khỏi nơi này.

Hai vị này thấy được năng lượng của Diệp Hạo.

Loại năng lượng này khiến hai người bọn họ đều bị dọa sợ.

- Trước khi rời Tiên Đình ta đề nghị các ngươi đi một chuyến nữa đến Cảm Ngộ Tháp.

Bên trong thông đạo Diệp Hạo nói khẽ.

- Ở trong Cảm Ngộ Tháp hảo hảo mà ngộ Không Gian Chi Thuật, như vậy tương lai các ngươi có thể nhanh chóng đột phá.

- Được.

- Đang có ý này.

Diệp Hạo dẫn Sở Kiều Kiều cùng Chung Thần Tú tới Cảm Ngộ Tháp rồi nói.

- Nửa tháng sau ta đưa các ngươi về Đông Vực.

- Ngươi cũng về Đông Vực?

- Phân thân của ta đưa các ngươi về.

Diệp Hạo lắc đầu .

- Ta còn có việc phải làm.

- Được rồi.

Đời đến lúc Sở Kiều Kiều cùng Chung Thần Tú vào Cảm Ngộ Tháp, Diệp Hạo lấy ra một túi Càn Khôn đưa cho chấp sự đóng giữ.

- Đây là Tiên thạch nửa tháng của hai bằng hữu ta.

Chấp sự kia vội vàng từ chối.

- Cửu Châu Vương đã giao phó, Diệp công tử ngươi và bằng hữu ngươi tới Cảm Ngộ Tháp tu hành hoàn toàn miễn phí.

- Thay ta cảm ơn ý tốt của Cửu Châu Vương, bất quá ta vẫn nên nộp.

Diệp Hạo biết đây là Cửu Châu Vương đang lấy lòng mình, bất quá cũng không đồng nghĩ với việc hắn sẽ tiếp nhận nhân tình này.

Nhân tình thế nhưng phải trả a.

Chấp sự dĩ nhiên đã sớm dự liệu được loại tình huống này.

Bởi vậy hơi chút chối từ rồi tiếp nhận.

- Ngươi muốn đi đâu?

Rời khỏi Cảm Ngộ Tháp Vô Danh liền hỏi.

- Thiên Khung Vực.

- Thật muốn đi Thiên Khung Vực?

- Đúng.

- Được rồi, ta ở Đằng Long Các tu hành một thời gian rồi sẽ theo sư tôn đi Nam Vực.

Thiên Khung Vực!

Đây là nơi Diệp Hạo vẫn luôn muốn đến.

Bởi vì hắn mơ hồ ý thức được Thần Hồn Chi lực của bản thân muốn tu hành đến viên mãn thì phải đến đó.

Thời điểm Diệp Hạo ngồi Chủ Cấp Chiến Hạm sắp tiếp cận Thiên Khung Vực phía trước hư không bỗng nhiên phá toái, tiếp đó hai đạo thân ảnh ngay xuất hiện giao thủ ngay phụ cận Chủ Cấp Chiến Hạm.

Diệp Hạo không khỏi nheo hai mắt.

Hai người này đều là Tiên Tôn nhân tộc.

Điểm ấy chỉ cần nhìn ba động lúc giao thủ là có thể nhìn ra.

Bất quá tu vi bọn họ không cao bao nhiêu.

Tiên Tôn tầng ba.

Về phần có ẩn dấu thực lực hay không thì Diệp Hạo không biết.

- Sở Lão Quái, 10 năm không gặp ngươi cũng không tiến bộ bao nhiêu a?

Một lão giả mặc lam sam một quyền bức lui lão giả đối diện ha ha cười nói.

- Quách lão quái, dù nói thế nhưng mấy năm này ngươi có tiến bộ sao?

- Tới đi, chúng ra tái chiến ba trăm hiệp.

Lam sam lão giả đứng giữa không trung, bóp bóp nắm đấu cười lạnh nói.

- Ai sợ ai?

Hồng Y lão giả không hề sợ hãi chút nào mà đáp.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Lam sam lão giả cùng hồng y lão giả ở giữa không trung từ quyền từng quyền, không gian bốn phía không ngừng rạn nứt rồi chữa trị, mà chiếc Chủ cấp Chiến hạm phản phất như chiếc thuyền nhỏ trong bão, tùy thời có thể lật đổ.

Vấn đề là mặc kệ gió nhiều, sóng bao nhiêu nhưng chiếc Chủ cấp Chiến hạm thủy chung không hề bị dao động quá mạnh.

Vững như Bàn Thạch.

100 chiêu.

200 chiêu.

300 chiêu.

Hai lão giả cứ như vậy mà đánh tới hơn 800 chiêu mới thu tay lại.

Lúc này ánh mắt bọn họ không hẹn mà cùng rời vào trên người Diệp Hạo.

- Tiểu tử, cảm ngộ ra cái gì không?

Hồng y lão giả cười to nói.

Nghe vậy Diệp Hạo ngáp một cái.

- Ngươi nói cái gì?

Nhìn thấy vậy hồng y lão giả cùng lam sam lão giả đều có cảm giác đang mơ.

- Tiểu tử ngươi, tức chết ta rồi.

Hồng y lão giả chỉ vào Diệp Hạo tức giận nói.

Hắn làm sao có thể không giận chứ?

Tại sao hai ngươi bọn họ lại ở hư không giao thủ?

Nói trắng ra là cố ý cho Diệp Hạo một phần cơ duyên.

Ai mà ngờ người này căn bản không hề đặt trong lòng.

Về phần tại sao đưa Diệp Hạo cơ duyên?

Chỉ có thể nói là trùng hợp.

Những năm nay hai vị này đụng phải hạt giống nhân tộc đều sẽ đưa ra một phần cơ duyên.

- Ngươi có biết vừa rồi ngươi bỏ qua một phần cơ duyên như thế nào không?

Thân hình lam sam lão giả lóe lên đã xuất hiện trên chiến hạm của Diệp Hạo bất đắc dĩ nói .

Diệp Hạo cười cười.

- Hai vị tiền bối vì sao ở đây tỷ thí?

Diệp Hạo đương nhiên biết ý đồ của hai lão, nếu không trước đó hắn cũng đã xé ránh không gian rời khỏi đây.

Vấn đề là Diệp Hạo nhìn một hồi cũng mất hứng thú, dù sao hai vị này lĩnh ngộ Đại Đạo cũng thực sự có hạn.

Trong túi Càn Khôn của Diệp Hạo đừng nói Tiên Tôn sơ giai, cho dù Tiên Tôn đỉnh phong cũng nắm chắc cảm ngộ mười phần, Diệp Hạo cũng chỉ nhàn rỗi mới nhìn xem, bởi vậy hai lão giả đánh nhau, hắn đâu có đặt trong lòng?

Chỉ là loại chuyện này không nên nói ra cho người ta biết.

- Bởi vì nơi này hoang vắng, ở đây có thể toàn lực xuất thủ.

Lam sam lão giả nói đến đây lấy bầu rượu trên bàn tự châm cho mình một chén.

Lúc rượu vào cổ họng sắc mặt lam sam lão giả không khỏi biến đổi.

Bởi vì hắn cảm thấy rượu này giống như một đoàn hỏa diễm.

Khụ khụ khụ!

Lam sam lão giả ho kịch liệt lên.

Hồng y lão giả có chút khinh bỉ nhìn lam sắc lão giả một cái nói.

- Uống rượu mà có thể sặc?

- Đây …. con mẹ nói là Hỏa Viêm Tửu a.

Lam sam lão giả đỏ mặt quát.

- Hỏa Viêm Tửu?

Hồng Y lão giả cầm chén rượu lên rót cho mình một chén, đặt trước chóp mũi ngửi một cái liền cảm giác được từng đợt nóng bỏng.

- Thật đúng là Hỏa Viêm Tửu.

Chợt hồng y lão giả nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

- Hỏa Viêm Tửu mà ngươi cũng dám uống?

Bạn cần đăng nhập để bình luận