Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 976: Tự cao tự đại

Hỏa Viêm Tửu thế nhưng là một trong Tửu Vực Thập Đại Danh Tửu.

Mà Hỏa Viêm Tửu lên bảng vì nó quá bá đạo.

Không thấy lam sam lão giả tu vi Tiên Tôn tầng ba cũng bị sặc sao?

- Quen rồi thì không sao.

Diệp Hạo vừa nói một bên rót cho mình một chén, tiếp theo dưới sự kinh ngạc của hai vị lão giả uống một hơi cạn sạch.

Diệp Hạo nói không sai.

Quen rồi cũng không sao.

Vấn đề là không phải ai cũng có thể quen được.

Không có nhục thân Tôn cấp làm sao có thể tiếp nhận được đây?

Có thể hai vị lão giả không biết a.

Bởi vì bọn hắn đều không hề uống Hỏa Viêm Tửu nhiều lần.

- Tiểu tử, ngươi muốn đi đâu?

Hồng y lão giả Sở Lão Quái hỏi.

- Thiên Khung Vực.

- Ngươi đi tới Thiên Khung Vực làm gì?

- Ngắm thử.

- Thiên Khung Vực đã sớm hóa thành một mảnh cấm địa, ta khuyên ngươi vẫn nên không đi đến đó.

Lam sam lão giả Quách Lão Quái lắc đầu nói.

- Không sao.

- Ta nói, tiểu tử ngươi có phải nhàn rỗi đến nhức cả trứng rồi hay không a, đã nói Thiên Khung Vực là Cấm địa, những năm này sống sót đi ra cũng không có bao nhiêu người.

Sở Lão Quái thấy Diệp Hạo không nghe tức khắc gấp.

- Ta tự có chừng mực.

- Ngươi thì có chừng mực gì?

Sở Lão Quái bất mãn nhìn Diệp Hạo.

- Được rồi, hai vị rượu cũng đã uống, lời cũng đã nói, nên làm gì thì làm đi.

Diệp Hạo phất tay nói.

- Ngươi đuổi chúng ta?

Quách Lão Quái kinh ngạc nói.

- Đây cũng không phải nhà ngươi mà.

Diệp Hạo trợn mắt nói.

- Ta nói tiểu tử ngươi, hai chúng ta chỉ vì muốn tốt cho ngươi thôi.

Quách Lão Quái có chút căm giận lên tiếng.

Sở Lão Quái đang định nói cái gì nơi xa xuất hiện một đoàn mây mù đen nghịt, đoàn mây mù đen nghịt này lấy tốc độ dũng mãnh di chuyển về phía bọn họ, Diệp Hạo nhìn thấy đoàn mây mù này trong mắt không khỏi lộ tia ngưng trọng.

Bởi vì đoàn mây mù này là đám Ma Nha bên trong Ma Tộc.

Ma Nha am hiểu đoàn thể tác chiến.

Cho dù cao hơn chúng nó mấy cấp nhưng đều có thể bị đánh bại.

Thần niệm Diệp Hạo tìm tòi chợt phát hiện tu vi những Ma Nha này phổ biến đều ở Kim Tiên cảnh, bất quá Ma Nha Tiên Chủ cảnh số lượng cũng không ít, bọn chúng vững vàng nắm phương hướng của đám Ma Nha này.

- Tránh đi.

Sở Lão Quái trầm giọng nói.

- Tránh không kịp.

Quách Lão Quái nói đến đây nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Tiểu tử, ngươi cưỡi chiến hạm lập tức rời đi, hai chúng ta ở đây giúp ngươi kéo dài thời gian.

- Hai vị tiền bối bảo trọng.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu rồi lái Chủ cấp Chiến hạm rời đi.

Diệp Hạo nói đi là đi, không chút nào dây dưa dài dòng.

Hai cái lão đầu cười khổ không thôi.

Mà Diệp Hạo sở dĩ nói đi là đi bởi vì hai lão giả không có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.

Vừa vặn Diệp Hạo cũng phả thoát khỏi hai lão đầu này.

Diệp Hạo dạo một vòng rồi đi tới Thiên Khung Vực.

Xa xa nhìn Thiên Khung Vực đạo tâm Diệp Hạo không thể tránh khỏi run rẩy.

Bởi vì Diệp Hạo mơ hồ cảm nhận được hai đạo ý chí kinh khủng không ngừng va chạm.

Dư âm loại va chạm này đều đủ để hủy diệt thiên địa.

Đúng lúc này một nữ tử thân mặc hồng y ở sau lưng Diệp Hạo hô.

- Đừng đi về phía trước.

- Vì sao?

Diệp Hạo quay người nhìn nữ tử đoan trang thanh tú, hỏi lại.

- Bởi vì chỉ cần ngươi tiến lên một bước sẽ nhận ý chí trùng kích của hai vị tuyệt thế đại năng.

Hồng y nữ tử nói khẽ.

- Những năm này có không ít tu sĩ đều mơ tưởng lợi dụng ý chí bọn họ để tu luyện, chỉ là sống sót ra lại không có bao nhiêu người.

- Phía trước không phải có trên trăm tên đệ tử sao?

Diệp Hạo chỉ tu sĩ phía trước nói.

- Những người đó đêu là thiên chi kiêu tử của các vực.

Một lục y nữ tử đi tới.

- Ngươi thấy mình có thể so với họ sao?

- La Ngọc.

Hồng y nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu với lục y nữ tử.

- Quách Hồng, ngươi a, chính là quá lương thiện, ngươi phải biết ngươi có dòng dõi Hầu tước, không phải ai cũng có tư cách cùng ngươi nói chuyện đâu.

Nói đến đây lục y nữ tử còn nhìn Diệp Hạo cảnh cáo nói.

- Nhanh rời khỏi tầm mắt của chúng ta đi.

Diệp Hạo hơi hơi lắc lắc đầu.

- Ngươi có ý gì?

La Ngọc hơi tức giận nói.

- Ta không biết tiêu chuẩn thiên chi kiêu tử trong lòng ngươi như thế nào, nhưng trong lòng ta ở đây không hề có thiên chi kiêu tử.

- Làm càn.

La Ngọc giận dữ.

- Ngươi dám nói Quách Lãng ca ca ta không phải thiên chi kiêu tử?

- Quách Lãnh?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Kim Tiên cảnh của Quách Lãnh ca ca ta thế nhưng đạt đến 32 chuyển thiên kiêu chi tử, dù ở Triều Ca Vực cũng được xếp trong ba vị trí đầu.

- 32 chuyển thì tính là thiên kiêu chi tử gì chứ?

Ngoài dự đoán của La Ngọc Diệp Hạo ném ra câu này.

- Ngươi…

La Ngọc chỉ Diệp Hạo nói.

- Bắt tiểu tử ngông cuồng này lại cho ta.

- Vâng.

Mấy thị vệ sau lưng La Ngọc tiến lên bắt giữ Diệp Hạo, đúng lúc này Quách Hồng lại đưa tay ngăn cản những thị vệ lại, nhìn La Ngọc nói.

- Hắn chỉ hồ ngôn loạn ngữ, cũng không phải chuyện gì to tác.

- Hắn nói ta cũng được, nhưng không thể nói Quách Lãnh ca ca ta như vậy.

La Ngọc trầm giọng nói.

- Mở miệng ra một tiếng Quách Lãnh, nói cứ như người ta coi trọng ngươi không bằng?

Diệp Hạo khinh bỉ nhìn La Ngọc một cái.

- Còn nữa, đi ra khỏi nhà chớ ngông cuồng, bởi vì ngươi có khả năng trêu chọc tới người ngươi không trêu chọc nổi, bản thân chết không sao, đừng làm liên lụy tới gia tộc ngươi.

- Cái này không cần ngươi dạy ta.

- Ngươi cho rằng ta muốn dạy ngươi sao?

Diệp Hạo nói đến đây cũng không muốn cùng người ăn chơi trác táng tiếp tục nói, bởi vậy nhấc chân đi tới biên cương Thiên Khung Vực.

Bước vào biên cương Thiên Khung Vực, Diệp Hạo cảm thấy một trận áp lực mênh mông.

Trận uy áp như uy như ngục, khinh khủng không thể tưởng tượng nổi.

Bất quá theo lấy Diệp Hạo vận dụng Đạo tâm, uy áp trên chính mình đaz tiêu tán hơn phân nửa.

Một bước!

Hai bước!

Ba bước!

Diệp Hạo bước đi rất chậm, nhưng lại vô cùng ổn định.

Thời gian dần trôi Diệp Hạo liền vượt qua thanh niên thứ nhất, tiếp theo là thanh niên thứ hai…

Nhìn vậy sắc mặt La Ngọc cùng Sở Hồng trở nên ngưng trọng.

Bởi vì ngắn ngủi 1 phút Diệp Hạo đã nhanh chóng vượt qua đa số, mà hiện tại hắn cách Sở Lang cũng không có bao xa.

- La Ngọc, ngươi có lẽ đã chọc phải phiền phức rồi.

Sở Hồng trầm giọng nói.

- Ta không tin hắn có thể vượt qua Sở Lang ca ca ta.

La Ngọc cắn bờ môi nói.

La Ngọc những năm này vẫn luôn ưa thích Sở Lang, chỉ vì thiên tư La Ngọc không cao, lại tăng thêm Sở Ngọc tâm cao khí ngạo, bởi vậy hai người có thể ở cùng nhau mới lạ.

Nhưng nó không hề làm ảnh hưởng đến việc La Ngọc bảo vệ Sở Lang.

Lúc đầu Diệp Hạo không gây chú ý tới bao nhiêu tu sĩ, thế nhưng theo lấy Diệp Hạo nhanh chóng vượt qua hơn phân nửa tu sĩ, vô luận tu sĩ trong ngoài Cương Vực đều nhìn về phía Diệp Hạo.

- Vị này là ai?

- Vị này rất lạ, có thể lần đầu tiên đến đây.

- Lần đầu tiên đến mà có thể đi xa như vậy? Chẳng phải tâm thần so với Lạc Lãnh còn mạnh hơn?

- Đến bây giờ vị này vẫn duy trì tốc độ như cũ, nói cách khác hiện tại vẫn chưa phải cực hạn của hắn, ta cảm thấy hắn vượt qua Sở Lang chỉ là vấn đề thời gian.

- Hiện tại nói ra lời này còn sớm, phải biết càng đi sâu càng khó đi, vị này chưa hẳn đã có thể vượt qua Sở Lang, đừng quên Sở Lang xếp trong ba vị trí đầu ở Triều Ca Vực nha.

Bạn cần đăng nhập để bình luận