Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 981: Chặn đường

- Vận mệnh chú định con của ngươi là Tai Tinh, dù không có thế nhân uy hiếp, nó vẫn sẽ đi đến con đường này.

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn trung niên phụ nhân.

- Đây là số mệnh.

- Ta tin tưởng nhân định thắng thiên.

Diệp Hạo lần này không có nói cái gì mà đổ cho trung niên phụ nhân một bình ngọc.

- Đây là cái gì?

- Chủ Cấp Phá Cấm Đan.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ăn vào Tiên Đan này, ngươi có tám thành tỷ lệ đột phá đến Tiên Chủ Cảnh.

- Cái gì?

Nghe được Diệp Hạo nói như vậy, trong mắt phụ nhân lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng sau khi lấy Tiên Đan trong bình ra, nàng càng kinh ngạc hơn.

- Đan Vân.

Tai Tinh cả kinh nói.

- Mẫu thân, đây là Tuyệt Phẩm Tiên Đan trong truyền thuyết sao?

- Sao lại muốn giúp chúng ta?

Sau khi bình tĩnh trở lại trung niên phụ nhân mở miệng hỏi.

- Bởi vì ta thấy được tấm lòng của một người mẹ.

Diệp Hạo trầm ngâm một lát nói.

- Còn nữa, ta cảm thấy có ngươi quản thúc thì Tai Tinh sẽ không đến mức vẫn diệt nhân tính.

- Chỉ như vậy thôi sao?

- Chỉ như vậy.

- Đại ân đại đức của Công Tử ta vĩnh viễn không dám quên.

Thôi Giai Nhân nói xong hành lễ với Diệp Hạo.

Diệp Hạo phất tay một cái ngăn trở nàng.

Thôi Giai Nhân thấy vậy kéo tay nam hài ra.

- Đổng Hào Kiệt, còn không khấu tạ ân cứu mạng của Công Tử.

Tai Tinh nghe được mẫu thân gọi liền cung kính quỳ xuống.

- Hào Kiệt đa tạ ân cứu mạng của Công Tử.

- Hào Kiệt, lớn lên ngươi có thể báo thù, nhưng phải tránh không thể lạm sát kẻ vô tội, chớ để giết chóc làm mất đi bản tính.

Diệp Hạo nói xong lấy ra một miếng Ngọc Bội màu xanh.

- Ngươi đeo Ngọc Bội này trên người có thể phòng ngừa tẩu hỏa nhập ma.

- Đa tạ Công Tử ban thưởng.

Đổng Hào Kiệt tiếp lấy Ngọc Bội sau đó liền đeo bên hông mình.

Nhưng sau khi đeo lên Đổng Hào Kiệt kinh ngạc phát hiện khí tức của bản thân bị che đậy.

- Chuyện này…?

- Ngọc Bội này còn có tác dụng che lấp khí tức của ngươi, nếu không đời này ngươi đừng mơ tưởng đi hành tẩu giang hồ.

Diệp Hạo nói tiếp.

- Đa tạ Công Tử trọng thưởng.

Đổng Hào Kiệt có lẽ còn không biết giá trị của Ngọc Bội, nhưng Thôi Giai Nhân lại rất rõ ràng nó có giá trị không nhỏ.

- Ngươi an tâm đột phá đi.

Diệp Hạo nhìn về phía Thôi Giai Nhân nói.

- Ta không thể một mực che chở các ngươi.

- Vâng.

- Ngươi có thể chọn bất cứ gian phòng nào trong chiến hạm.

- Đa tạ.

Sau đó Thôi Giai Nhân mang Đổng Hạo Kiệt tiến vào trung tâm Chiến Hạm tìm một căn phòng.

Thôi Giai Nhân bố trí Cấm Chế ở bốn phía sau đó nói với con trai.

- Hào Kiệt, lời vừa rồi của Công Tử con nhớ kỹ chưa?

- Nhớ kỹ.

Đổng Hào Kiệt gật đầu.

- Ừ, vậy con ngoan ngoãn ở đây chờ, không được đi lung tung biết không?

- Vâng, con biết.

Mà khi Thôi Giai Nhân chuẩn bị ăn Chủ Cấp Phá Cấm Đan bỗng nhiên nghe được mấy tiếng quát lớn.

- Chiến Hạm phía trước dừng lại cho ta.

Sắc mặt nàng không khỏi biến đổi.

- Không tốt.

Khuôn mặt nhỏ của Đổng Hạo Kiệt cũng khẩn trương hẳn lên.

Đúng lúc này trong tai bọn họ vang lên tiếng nói của Diệp Hạo.

- Các ngươi đừng đi ra.

Diệp Hạo híp mắt nhìn trăm tên Tu Sĩ đang chặn đường phía trước nói.

- Chư vị có ý gì?

- Không có ý gì, chỉ muốn kiểm tra Chiến Hạm của ngươi một chút.

Một thanh niên trầm giọng nói.

- Kiểm tra chiến hạm của ta? Ngươi là cái thá gì?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Lớn mật, ngươi biết ta là ai không?

Thanh niên kia nhìn thấy Diệp Hạo không biết điều như thế, lúc này nổi giận nói.

Oanh!

Một mai Năng Lượng Pháo bắn ra mang theo năng lượng kinh khủng bay về hướng thanh niên.

Sắc mặt của thanh niên hoàn toàn thay đổi.

Viên kia đạn pháo oanh ra gắt gao khóa lại hắn.

- Cứu mạng.

Thanh niên hoảng sợ hô to.

Khi viên đạn pháo sắp đánh vào trên người hắn thì một lão giả xuất thủ, hắn phất tay làm vỡ nát không gian cuốn sâu viên đạn pháo kia vào trong không gian.

- Một lời không hợp ngươi đã nã pháo, có phải hơi quá không?

Lão giả cứu thanh niên kia cười lạnh nói.

- Ta nã pháo chỉ để cảnh cáo hắn, nếu ta xuất thủ mà nói hắn đâu còn giữ được mạng?

Diệp Hạo không mặn không lạt nói ra.

-Hay cho một tên tiểu tử ngông cuồng.

Lão giả nói đến đây đại thủ bao trùm về phía Diệp Hạo, mà khi đại thủ của hắn đang hướng về Diệp Hạo, toàn bộ chân trời đều ảm đạm, không gian bốn phía Chủ Cấp Chiến Hạm trở thành mảnh vỡ trong tức khắc, dưới sự sụp đổ của không gian, chiếc Chủ Cấp Chiến Hạm tựa hồ lúc nào cũng có thể lật đổ.

Thôi Giai Nhân cùng Đổng Hạo Kiệt nhìn thấy cảnh này, toàn thân đều run rẩy.

Trong lòng bọn họ dâng lên vẻ tuyệt vọng.

Dưới tình huống này Diệp Hạo không có khả năng may mắn thoát khỏi.

Một khi những người này kiểm tra, bọn họ còn lâu mới giữ được mệnh?

Nhưng sau một khắc, hai mẹ con không nghĩ chỉ bằng một tiếng quát băng lãnh của Diệp Hạo, Pháp Tướng Đại Thủ của lão giả không những phá toái mà ngay cả lão giả cũng liên tục lùi lại mấy bước giữa không trung, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

- Cút.

Tiếng như kinh lôi, rộng lớn vô tận.

Toàn trường xôn xao!

- Làm sao có thể?

- Lão Tổ của La gia là cường giả Tiên Tôn tầng bốn a, tại sao không ngăn cản được một quát của vị này?

- Nhưng trên người vị này không có ba động của Tiên Chủ cảnh mà?

-Chẳng lẽ vị này là Thiên Kiêu ở Kim Tiên Cảnh?

- Có khả năng này.

- Nếu nói như vậy thì có thể lý giải tại sao hắn không để La Hổ vào trong mắt?

Ngay khi Tu Sĩ toàn trường đàm luận, Lão Tổ La gia kinh nghi bất định nhìn qua hỏi Diệp Hạo.

- Ngươi là ai?

- Ngươi còn không có tư cách biết.

Diệp Hạo cười lạnh một tiếng đáp.

- Bây giờ ta chỉ hỏi ngươi một câu, còn muốn kiểm tra chiến hạm của ta hay không?

- Bất kể là ai, đều phải kiểm tra Chiến Hạm.

Đúng lúc này, một tiếng nói già nua vang lên giữa không trung, tiếp đó một lão giả mặc áo hồng xé rách không gian xuất hiện.

- Không thể được, ai cũng không có tư cách kiểm tra chiến hạm của ta.

Diệp Hạo nhìn xem lão giả áo hồng thản nhiên nói.

- A, lại là tiểu tử ngươi.

Lão giả áo hồng không phải kẻ khác, chính là Sở Lão Quái mà năm đó Diệp Hạo đi tới phụ cận Thiên Khung Vực phụ cận gặp được.

- Nhân sinh không nơi nào không gặp lại.

Diệp Hạo cũng nhận ra lão giả áo hồng là người nào?

- Tiểu tử ngươi những năm này đi đâu?

- Thiên Khung Vực.

- Không có khả năng, 10 năm trước toàn bộ Tu Sĩ lịch luyện ở Thiên Khung Vực đều bị truyền tống ra ngoài mà.

- Ta không có bị nha.

- Lừa gạt ai đây? 10 năm trước không những mấy vị Thiên Kiêu bị truyền tống ra, mà mấy lão Tiên Tôn trong đó tu luyện cũng như thế.

- Lão Tổ, người sao không chờ con?

Đúng lúc này một nữ tử thân mặc áo hồng thở hồng hộc chạy tới.

- Không phải ta phát giác được nơi này phát sinh biến cố sao?

Sở Lão Quái cười nói.

- Biến cố?

Nữ tử áo hồng nghi ngờ nhìn về bốn phía, khi ánh mắt nàng rơi vào trên người Diệp Hạo, trong mắt lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

- Ngươi…ngươi…?

Sở Lão Quái nhìn thần sắc của cháu gái mình tò mò hỏi.

- Con biết hắn?

- Gia Gia, 10 năm trước chẳng lẽ người quên con đã nói với người có một vị Thiên Kiêu phá vỡ tất cả ghi chép của Tu Sĩ, đi đến nơi sâu nhất của Thiên Khung Vực mà mọi người cũng không nhìn thấy được cự ly sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận