Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 985: Nghịch tuyết

Hơn ngàn tên thị vệ của Khổng gia trong đó thấp cũng đạt đến Ngọc Tiên cảnh, cao cũng gần đến Tiên Chủ Đỉnh Phong, toàn bộ đều rơi xuống như lá rụng mùa thu.

Không thể nghi ngờ, một màn này nhìn qua rất ngoạn mục.

Khổng Phong Lăng nhìn thấy cảnh tượng này đồng tử có chút co lại.

Cho dù hắn đã đạt đến Tiên Chủ ngũ chuyển, nhưng muốn làm được như vậy không biết phải mất bao lâu?

Mà Diệp Hạo tiện tay đã có thể làm được như.

-Diệp Hạo, ngươi muốn đối đầu với Khổng gia ta?

Khổng Phong Lăng lập tức liền nhìn về phía Diệp Hạo gầm thét.

Khổng Phong Lăng rõ ràng danh tiếng đã bị chôn vùi trong tay Diệp Hạo.

Dù sao suy đoán là một chuyện, chứng thực lại là một chuyện.

-Nếu Khổng gia các ngươi đều là những kẻ tà ác, vậy thì đối địch với các ngươi thì có sao?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

-Diệp Hạo!

-Vốn là Cự Đầu của Đằng Long Các, khó trách dám khiêu chiến với Khổng Phong Lăng?

-Khổng Phong Lăng tự tạo nghiệt, bao nhiêu cô nương tốt bị hắn hủy hoại rồi.

-Khổng Phong Lăng, ta nguyền rủa Tổ Tông mười tám đời nhà ngươi.

-Khổng Phong Lăng người như ngươi cũng xứng đáng là tiên nhân.

Khổng Phong Lăng không ngờ tới có Tu Sĩ dám miệt thị Khổng gia hắn.

-Kẻ nào? Đứng đi ra? Khổng Phong Lăng mắt đỏ lừ nói.

-Ngươi chỉ dám dọa nạt chúng ta, trước mặt Diệp Hạo sao ngươi không la lối ?

-Ngươi là con chó sợ mạnh hiếp yếu a.

-Đụng phải Diệp Hạo hắn dám không sợ sao?

Khổng Phong Lăng tưởng rằng sự uy hiếp của mình có hiệu quả, không ngờ không những không có hiệu quả, hơn nữa còn tạo ra nhiều lời nhạo báng.

-Diệp Hạo ——.

Khổng Phong Lăng nhìn về phía Diệp Hạo.

Nếu không có Diệp Hạo thì sẽ không có kết quả như hôm nay.

-Khổng Phong Lăng, nể tình ngươi là dòng dõi Khổng Tiên Vương, ta không lấy mạng ngươi.

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Khổng Phong Lăng nói,

-Bất quá tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.

Nói đến đây Diệp Hạo búng tay một cái một viên Tiên Đan bay vào trong miệng Khổng Phong Lăng.

-Ngươi cho ta ăn cái gì?

Khổng Phong Lăng muốn phản kháng lại, khiếp sợ phát hiện bản thân không chịu sự khống chế của mình.

Diệp Hạo so với trước đó càng đáng sợ hơn.

Mà cái này cũng do Tinh Thần Lực bá đạo.

-Cũng không có cái gì, sau này không thể làm người bình thường mà thôi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói

-Đây là Đan Dược ta điều chế được lúc nhàm chán, ngươi yên tâm, Đan Dược này được đặc biệt điều chế, toàn bộ Tiên Vực cũng không có mấy vị có thể giải được đâu.

-Diệp Hạo.

Diệp Hạo vừa nói xong Khổng Phong Lăng mơ hồ có loại cảm giác bên dưới tựa hồ không có phản ứng.

Ầm!

Khổng Phong Lăng dứt lời Diệp Hạo vừa nhấc một chân lên, một đạo kình lực phát ra xuyên lục phủ ngũ tạng của hắn đẩy Khổng Phong Lăng ra xa.

Khổng Phong Lăng phun ra một ngụm máu tươi sau đó gục xuống đất.

-Các vị, các ngươi đều chứng kiến sự việc lần này.

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn bốn phía.

-Ta hi vọng các ngươi truyền chuyện này đi cho toàn bộ Tiên Vực biết tấm gương Khổng gia giả đạo đức, bên trong lại làm chuyện dơ bẩn.

Nói đến đây Diệp Hạo vung tay lên mười mấy viên Tiên Đan rơi vào miệng vào những nữ tử bị Khổng Phong Lăng chà đạp.

Không qua bao lâu những nữ tử kia đều từ từ tỉnh lại.

Các nàng nhìn bốn phía mà kinh ngạc, rất nhanh có người nói cho các nàng biết vừa mới phát sinh chuyện gì.

-Đa tạ Diệp Công Tử cứu mạng.

Quần áo trên người những nữ tử này do Diệp Hạo vừa rồi dùng Tinh Thần Lực mặc vào cho các nàng.

Diệp Hạo hơi hơi nhẹ gật đầu.

-Các ngươi có dự định gì không?

Chúng ta đã là tàn hoa bại liễu, cũng không cầu gì hơn, ở nơi loạn lạc này chỉ cầu được sống.

Một nữ tử thanh tú nói.

-Tiếp tục.

-Chúng ta có thể đi theo Diệp Công Tử ngài không?

Nữ tử kia khẽ cắn bờ môi nói.

Nói xong câu nói này nhìn thấy Diệp Hạo không nói tiếng nào vội nói

-Chúng ta nếu còn ở đây, Khổng Phong Lăng nhất định sẽ giết chúng ta, người nhà cũng dám tiếp nhận chúng ta, chúng ta chỉ có đi theo Diệp Công Tử ngài mới có thể sống sót.

Những thiếu nữ còn lại không nói lời nào, nhưng toàn bộ đều khát vọng nhìn Diệp Hạo.

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm sau đó nói

-Nếu các ngươi không chê thì theo ta về Viêm Hoàng Tông, về sau các ngươi có thể ở Viêm Hoàng Tông tu luyện, ta cam đoan không có ai động đến các ngươi.

-Đa tạ Diệp Công Tử.

Mười mấy thiếu nữ vội vàng quỳ xuống cảm ơn Diệp Hạo.

Diệp Hạo vung tay lên giữa không trung xuất hiện một chiếc Tôn Cấp Chiến Hạm.

-Lên đây đi.

Những thiếu nữ vội vàng lên ngồi trên Tôn Cấp Chiến Hạm, sau đó Tôn Cấp Chiến Hạm hướng về hướng Đông Vực.

Tôn Cấp Chiến Hạm tốc độ nhanh biết bao?

Bởi vậy không bao lâu sau nó đã xuất hiện tại biên cương Đông Vực.

Hơn mười thiếu nữ cũng bắt đầu cởi mở hơn, các nàng phát hiện Diệp Hạo không có cao ngạo như trong tưởng tượng, là một người rất bình thản và dể gần.

-Diệp Công Tử, tại sao ngươi thành lập Thế Lực gọi là Viêm Hoàng Tông a?

-Bởi vì lúc chúng ta ở Hạ Vực đều là con cháu Viêm Hoàng.

-Diệp Công Tử, nghe nói ngươi để thị nữ Khổng Dĩnh Nhi của ngươi chấp chưởng Viêm Hoàng Tông, có phải thật không a?

-Đúng vậy a, Khổng Dĩnh Nhi là Phó Tông Chủ Viêm Hoàng Tông.

-Diệp Công Tử, ngươi có thê tử không?

-Có.

-Sao chúng ta chưa từng nghe qua.

-Bởi vì lúc ta cùng thê tử phi thăng đã bị thất lạc, ta thành lập Viêm Hoàng Tông cũng hi vọng thê tử nghe được mà đến tìm.

-Thê tử ngươi nhất định rất đẹp a?

-Trong lòng ta nàng đẹp nhất.

Lúc Tôn Cấp Chiến Hạm xuất hiện ở Tuyết Vực hơn mười thiếu nữ đều ngạc nhiên.

Bao phủ tần tần lớp lớp màu bạc, vạn dặm băng sương.

Cảnh tượng như thế này chỉ có Tuyết Vực mới có thể nhìn thấy.

-Nơi này cách Viêm Hoàng Tông không bao xa, chúng ta xuống đi.

Chiến Hạm chạy được một lúc Diệp Hạo nói.

Mười mấy thiếu nữ đó từ từ thả người nhảy xuống.

Diệp Hạo tâm thần khẽ động thu Tôn Cấp Chiến Hạm vào.

Những thiếu nữ đó vừa hạ xuống thì bắt đầu nghịch tuyết.

Diệp Hạo nhìn xem các nàng chơi đùa khóe miệng lộ ra nét cười.

Tuổi trẻ thật tốt a.

-Diệp Công Tử.

Lúc này một thiếu nữ gọi.

Diệp Hạo quay người nhìn về phía thiếu nữ kia, nhận lấy một cái tuyết cầu hướng tới, Diệp Hạo nghiêng đầu tránh né

-Đánh lén.

Diệp Hạo cười thuận tay nắm một nắm tuyết đánh tới thiếu nữ.

Thiếu nữ vội vàng né tránh.

Thế nhưng tuyết cầu của Diệp Hạo đâu phải nói tránh là tránh được.

-Diệp Công Tử, không được dùng Pháp Lực.

Thiếu nữ kia vuốt vuốt tuyết trên tóc xuống nói.

-Được

Diệp Hạo cười nhẹ gật đầu.

-Các tỷ muội, chúng ta cùng nhau ra tay đi.

Thiếu nữ kia la lớn.

Diệp Hạo sắc mặt tức khắc tối lại.

Mười mấy thiếu nữ đồng thời ra tay, Diệp Hạo làm sao tránh được?

Rất nhanh hắn đã biến thành người tuyết.

Nhiều năm sau những thiếu nữ này sớm đã được gả đi làm vợ người khác, thế nhưng chuyện này vẩn trở thành đề tài nói chuyện của các nàng.

Toàn bộ Tiên Vực có ai có vinh hạnh cùng nghịch tuyết với vị Thần Linh Diệp Hạo này đây? Còn có ai lại dám ném tuyết cầu vô đầu hắn chứ?

Không có người nào dám cả?

Thế nhưng các nàng năm đó lại có thể làm được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận