Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 986: Đường Chủ Chấp Pháp Đường

Đợi đến lúc các nàng đều chơi mệt, Diệp Hạo mới lên tiếng

-Mấy người các ngươi đi kiếm một chút thịt rừng, chút nữa ta làm đồ ăn ngon cho các ngươi ăn.

Mười mấy thiếu nữ hưng phấn phóng về nơi xa.

Những thiếu nữ này đều có tu vi Kim Tiên cảnh, nên bắt một ít thú rừng dễ như trở bàn tay.

Diệp Hạo là một người thích sạch sẽ.

Bởi vậy bất luận khâu rửa hay bôi tương đều do hắn tự mình làm.

Canh lửa để nướng là một việc cực kỳ quan trọng.

Mà có Thần Niệm thì càng dể dàng hơn.

Từng giọt từng giọt mỡ rơi xuống bếp lửa nồng lên mùi thơm ngát tỏa ra tràn ngập bốn phía.

Những thiếu nữ này nhìn da Linh Dương vàng óng càng không ngừng nuốt nước bọt.

Ẩm thực Hoa Hạ có một không hai cũng không chỉ đơn giản như vậy.

Diệp Hạo một tay quay quay miếng thịt một tay quét quét nước tương lên trên.

-Diệp Công Tử, còn phải đợi bao lâu nữa?

Một thiếu nữ áo xanh chờ không được hỏi.

-Chờ một chút.

Diệp Hạo cười nói.

Lúc này từ xa có tiếng bước chân vang lên, sau đó có một nhóm mười ba Tướng Sĩ đi tới.

Những tên Tướng Sĩ này trên người mặc Chiến Giáp màu đen, trong tay mang theo Chiến Kiếm hàn quang trong trẻo, trật tự ngay ngắn đi đến trước mặt bọn họ.

Tướng Sĩ cầm đầu nhìn thoáng qua Diệp Hạo tay cầm Linh Dương cười nói

-Các huynh đệ, đêm nay thật có phúc.

-Nhìn màu sắc chắc mùi vị không tồi a

-Mùi thơm rất mê người.

-Cho ta một cái đùi.

Mười hai tên Tướng Sĩ nhao nhao nói.

Tướng Sĩ Cầm đầu tiện tay vứt cho Diệp Hạo một khối Trung Phẩm Tiên Thạch.

-Khối Trung Phẩm Tiên Thạch này chắc đủ mua con Linh Dương của ngươi.

Linh Dương vốn là thịt rừng thông thường.

Luận giá trị cũng ba mươi đến năm mươi Hạ Phẩm Tiên Thạch, Tướng Sĩ này đưa một khối Trung Phẩm Tiên Thạch, cũng đã cao hơn giá trị của Linh Dương rồi.

Diệp Hạo tâm thần khẽ động khối Trung Phẩm Tiên Thạch kia liền trở về bên cạnh Tướng Sĩ kia.

-Không có nghĩa gì, đây là ta chuẩn bị cho mình.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

-Không nể mặt?

Tướng Sĩ kia cau mày nói.

-Không phải nể hay không nể, mà con Linh Dương này ta không muốn bán.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Ba!

Trước mặt Diệp Hạo xuất hiện ba khối Trung Phẩm Tiên Thạch.

-Đủ chứ?

Tên Tướng Sĩ kia mất kiên nhẫn.

Diệp Hạo nhìn cũng không nhìn tên Tướng kia.

Nhìn thấy Đội Trưởng của mình bị ngó lơ, mười hai tướng sỹ còn lại lộ vẻ phẫn nộ.

-Đội Trưởng chúng ta nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao?

-Đội Trưởng chúng ta cho ngươi Tiên Thạch là nể mặt ngươi lắm rồi, ngươi đừng có rượu mời không uống muốn uống rược phạt?

-Ta khuyên ngươi đừng ngộ nhận.

Dương Thục Phong nhìn thấy thuộc hạ của mình uy hiếp Diệp Hạo trong lòng cảm thấy có chút không tốt.

Bất quá vừa nghĩ tới thúc thúc của mình là một Chấp Sự của Viêm Hoàng Tông nên cũng không nói gì.

Hơn mười thiếu nữ kia hứng thú nhìn xem một màn kịch hay.

Các nàng biết rõ Diệp Hạo là Viêm Hoàng Tông Tông Chủ, mà hiện tại Viêm Hoàng Tông Tướng Sĩ đang uy hiếp Tông Chủ bọn họ, cái này không phải quá nực cười sao?

-Cút

Diệp Hạo nhìn những Tướng Sĩ này một cái lạnh giọng quát lớn.

Mười tên Tướng Sĩ vừa nói đều trở nên ngơ ngẩn.

Diệp Hạo nói cái gì?

Hắn kêu bọn chúng cút?

-Ngươi nói cái gì?

Một cái Tướng Sĩ rút ra Chiến Kiếm trong tay chỉ Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo trong mắt tràn đầy nghiêm trọng nói:

-Uy hiếp không thành thì muốn động thủ sao?

Tên Tướng Sĩ kia còn muốn nói gì nữa nhưng Dương Thục Phong lại đè hắn xuống nói

-Thôi, chúng ta đi.

E ngại quy định của Tông Môn, Dương Thục Phong cuối cùng vẫn không dám ra tay.

Càng làm Dương Thục Phong không ngờ tới hắn chuẩn bị rời đi thì Diệp Hạo lại là lên tiếng.

-Các ngươi thuộc nhánh nào của Viêm Hoàng Tông?

-Ngươi hỏi cái này làm gì?

Dương Thục Phong một mặt cảnh giác nhìn Diệp Hạo nói.

-Không dám nói?

Diệp Hạo nhìn Dương Thục Phong nói.

-Không có gì không dám nói.

Dương Thục Phong bị khích tướng liền nói,

-Lão tử là Đội Trưởng đệ nhị Tiểu Đội, dưới cấp đệ nhị Trung Đội thuộc Đệ Nhị Đại Đội của Tuyết Vực - Dương Thục Phong.

-Quân Đoàn Trưởng các ngươi là ai?

Diệp Hạo hỏi tiếp.

-Lãnh Hạo.

-Lãnh Hạo?

Diệp Hạo nghĩ nghĩ trong lòng không có ấn tượng.

Bất quá Diệp Hạo muốn nghe ngóng tin tức Lãnh Hạo lại rất đơn giản.

Lúc này Thần Hồn Chi Lực rộng lớn của Diệp Hạo xé rách một đạo Không Gian Thông Đạo to lớn, mà Không Gian Thông Đạo một đầu khác xuất hiện phía trên Viêm Hoàng Tông.

-Vương Vĩnh Thiên lăn tới đây cho ta.

Diệp Hạo âm thanh lạnh lùng nói.

Tiếng như kinh lôi, rộng lớn như biển.

Viêm Hoàng Tông Tướng Sĩ toàn bộ đều ngây người.

Vương Vĩnh Thiên là ai?

Đường Chủ của Chấp Pháp Đường - Viêm Hoàng Tông.

Ai dám gọi hắn như vậy?

Vốn đang ở Chấp Pháp Đường phê duyệt hồ sơ, nhưng sau một khắc khi Vương Vĩnh Thiên nghe được âm thanh này, hắn không dám mảy may trì hoãn đằng không mà lên, nhìn thấy Không Gian Thông Đạo giữa không trung liền đi vào.

Dương Thục Phong cùng mười hai tên Tướng Sĩ nhìn thấy Diệp Hạo tùy tiện xây dựng Không Gian Thông Đạo đã bị dọa sợ.

Không có thực lực Tiên Chủ Cao Giai căn bản không có tư cách xây dựng Không Gian Thông Đạo.

Nói cách khác tên tiểu tử trước mắt chí ít cũng là một tên Tiên Chủ Cao Giai.

Trời ạ!

Vừa rồi mấy người bọn hắn đang uy hiếp một cường giả Tiên Chủ Cao Giai a?

Còn nữa vừa rồi Diệp Hạo kêu cái gì?

Hắn kêu Vương Vĩnh Thiên lăn ra đây?

Bọn họ trong lòng dâng lên một trận dự cảm không tốt.

Diệp Hạo chẳng lẽ quen biết Vương Vĩnh Thiên?

Chỉ trong vài lần hô hấp bọn họ thấy vị chức cao quyền trọng trong Tông Môn - Vương Vĩnh Thiên như một đứa cháu tâm thần bất định bất an đứng trước mặt Diệp Hạo.

-Vương Vĩnh Thiên, ngươi làm Đường Chủ Chấp Pháp Đường kiểu gì?

Vương Vĩnh Thiên còn chưa kịp hành lễ, Diệp Hạo đã bắt đầu mắng

-Ta đang nướng Linh Dương ở đây, từ chối bán cho bọn chúng còn bị uy hiếp đến tính mạng.

-Cái gì?

Vương Vĩnh Thiên nghe được như thế nhìn qua đám người Dương Thục Phong trong mắt lóe lên một đạo hàn quang nói

-Tông Môn Tam Lệnh Ngũ Thân, Viêm Hoàng Tông Tướng Sĩ không thể lấy mạnh hiếp yếu, các ngươi coi môn quy như gió thoảng qua tai sao?

-Đường Chủ, chúng ta….

Đám người Dương Thục Phong bị dọa sợ.

-Kể sự tình rõ cho ta, nếu giấu diếm, ta lập tức chém chết các ngươi.

Vương Vĩnh Thiên không có tùy tiện xử trí đám người Dương Thục Phong mà lạnh lùng nói.

Dương Thục Phong nào dám giấu diếm kể lại sự tình cặn kẽ một lần.

Nghe xong cuối cùng sắc mặt Vương Vĩnh Thiên cũng hơi dễ nhìn một chút.

-Dương Thục Phong, nể tình ngươi thành khẩn nhận tội, cắt chức vị Đội Trưởng, đài ngươi đi Tửu Vực phục vụ lao dịch ba năm, ngươi có gì phản đối?

-Không có.

Dương Thục Phong nào dám nói có đây?

-Tống Giai, ngươi rút kiếm khiêu chiến, phạt phế tu vi của ngươi, phạt ngươi đi Tửu Vực cả đời làm lao dịch, ngươi có gì phản đối?

Tống Giai sắc mặt hoàn toàn thay đổi nói,

-Xin Đường Chủ cho ta một cơ hội.

Bịch một tiếng, Tống Giai đã bị hắn đánh ra xa ngã lăn trên mặt đất, sau đó hắn dùng đan điền hét lớn.

-Ngươi cho rằng ta đang thương lượng với ngươi sao.

Vương Vĩnh Thiên nói đến nơi này nhìn về phía Tướng Sĩ còn lại nói

-Chuyện này các ngươi đều có tham dự, đài các ngươi đi Tửu Vực phục vụ lao dịch một năm, các ngươi có gì phản đối?

Còn ai dám phản đối nữa?

Bạn cần đăng nhập để bình luận