Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 995: Quá khứ không thể quay đầu

Nói cái gì đây?

Vô luận thân phận hay bối cảnh, Diệp Hạo đều mạnh hơn hắn.

Trước đó thực sự Huyết công tử không hề để Diệp Hạo trong mắt, thế nhưng đến lúc này hắn mới ý thức được, cự đầu chính là cự đầu, không phải bản thân có thể khiêu chiến.

Mà thời gian trôi qua tướng sĩ Huyết công tử mang theo toàn bộ đều vẫn lạc trong tay Diệp Hạo.

Tinh Thần Chi Lực quả thực khủng bố.

Tinh thần chi lực của Diệp Hạo theo tu vi đến Tiên Chủ cảnh nhất chuyển cũng tăng theo, đạt đến Tôn Cấp tứ chuyển.

Bởi vậy đối phó với những tướng sĩ này không hề khó khăn.

Tu sĩ Cửu Âm Cung nhìn đám tướng sĩ như lang như sói vẫn lạc trước mặt mình, có một loại cảm giác cực kỳ rung động.

Đây là điều con người có thể làm được sao?

- Diệp Hạo.

Lý Thiên Thiên nhìn thanh niên như thần linh giữa không trung, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Diệp Hạo vung tay lên kéo nàng đến trước mặt mình, tiếp đó đưa tay đánh một đạo Đan Ấn vào người nàng, Lý Thiên Thiên ngay lập tức cảm giác thương thế của bản thân đang nhanh chóng khôi phục.

- Đã lâu không gặp.

Diệp Hạo nhìn Lý Thiên Thiên hơi xúc động nói ra.

- Đúng vậy a, năm đó từ biệt, chúng ta cũng đã lâu không gặp nhau.

Lý Thiên Thiên đánh giá Diệp Hạo từ trên xuống dưới một lần rồi đáp.

Diệp Hạo nói chuyện cùng Lý Thiên Thiên khiến tu sĩ Cửu Âm Cung kinh hỉ vạn phần.

- Lý Thiên Thiên quen biết Diệp Hạo?

- Làm sao quen Diệp Hạo được ta?

- Đừng quên con bé đã từng đi hạ giới lịch luyện, chắc hai người đã biết nhau khi ở hạ giới.

- Mặc kệ thế nào tóm lại Cửu Âm Cung chúng ta được cứu rồi.

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Lý Thiên Thiên một hồi rồi đưa tay định vuốt ve khuôn mặt nàng.

Lý Thiên Thiên là cô gái đầu tiên khiến hắn động tâm, Diệp Hạo luôn có một loại cảm giác vô cùng đặc biệt đối với nàng.

Mối tình đầu a!

Ký ức ngây ngô khó quên cỡ nào chứ.

Nhưng bàn tay Diệp Hạo đưa lên nửa đường lại chần chờ không dám tiến tới.

Lý Thiên Thiên vẫn là Lý Thiên Thiên năm đó sao?

Nắm được ký ức chín kiếp, cô nàng vẫn còn phần tìm cảm kia với mình sao?

Ngay lúc Diệp Hạo chần chờ, Lý Thiên Thiên chủ động tiến lên một bước, bàn tay mềm mại cầm lấy cánh tay Diệp Hạo dán vào gương mặt của mình.

- Chúng ta cũng đã bỏ quên nhau một lần, ta không muốn bỏ lỡ lần thứ hai.

Lý Thiên Thiên nâng lên vuốt tay nhìn Diệp Hạo kiên định nói.

Gương mặt mày, khóe môi ấy, mũi ngọc tinh xảo kia vẫn như trước, không hề biến hóa.

- Ta đã chôn vùi ký ức tám đời còn lại, bởi vì ký ức tám đời ấy không có ý nghĩa gì so với ký ức đời này cả.

Thần sắc Diệp Hạo không khỏi rung động.

Bất quá lúc này trong tai Diệp Hạo lại vang lên thanh âm Dược Vương Đỉnh.

- Diệp Hạo, Lý Thiên Thiên trước mắt ngươi hiện nay đã không phải là Lý Thiên Thiên trước đó nữa rồi.

- Ta biết.

Diệp Hạo nói đến đây liền rút tay ra.

- Ta không phủ nhận đã từng thích ngươi, có thể ngươi cũng đã từng thích ta, nhưng ngươi không còn là ngươi khi xưa, ta cũng không còn là ta khi xưa nữa.

Nói đến đây Diệp Hạo lùi về phía sau một bước bình tĩnh nhìn Lý Thiên Thiên nói tiếp.

- Hiện tại chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường.

Diệp Hạo bây giờ vẫn nhớ rõ Lý Thiên Thiên đã từng nói.

Chín kiếp hợp nhất mới viên mãn, thiếu khuyết bất luận một đời nào cũng không được, Lý Thiên Thiên làm sao có thể vì bản thân hắn mà chôn vùi ký ức tám đời trước đây.

Chắc chắc vừa rồi nàng đã thông qua Cô Nguyệt mới biết thân phận của mình.

Lý Thiên Thiên làm ra hành động như vậy cũng vì muốn buộc thân tâm mình lại.

Trong mắt Lý Thiên Thiên lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

- Tình cảm giữa chúng ta chẳng lẽ ngươi đã quên sao?

- Ta không hề quên, đây là một phần ký ức quan trọng nhất trong cuộc đời ta.

Diệp Hạo nhẹ lắc đầu.

- Nhưng không có nghĩa ta sẽ chịu trách nhiệm với đoạn ký ức này.

- Trong suy nghĩa của ta Lý Thiên Thiên vĩnh viễn là cô bé đơn thuần lương thiện

Nghe Diệp Hạo nói thế Lý Thiên Thiên sao không hiểu việc đối phương đã biết rõ ý định của bản thân chứ.

Lý Thiên Thiên trầm mặc không nói.

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía Huyết công tử.

- Lần này ta không giết ngươi, như nếu về sau ngươi dám đặt chân tới Đông Vực, đừng trách vì sao biển xanh lại mặn.

Huyết công tử oán hận nhìn Diệp Hạo một cái rồi xoay người rời đi.

- Tại sao không giết hắn?

Lý Thiên Thiên mở miệng hỏi.

- Ta không muốn lúc nào cũng bị một Tiên Vương nhìn chằm chằm.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Thế nhưng rất nhiều tỷ muội Cửu Âm Cung ta đều chết trong tay hắn.

- Cái này liên quan gì đến ta?

Diệp Hạo nói một câu khiến Lý Thiên Thiên không biết nên trả lời thế nào.

Đúng vậy a!

Cái này liên quan gì tới Diệp Hạo?

Lúc này Cô Nguyệt đi tới, thần sắc cung kính nhìn Diệp Hạo.

- Diệp công tử, Cô Nguyệt hữu lễ.

Cô Nguyệt là chủ một cung nhưng đứng trước mặt Diệp Hạo nàng không dám xưng tiền bối.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

- Diệp công tử, ta đại biểu trên dưới Cửu Âm Cung cảm tạ ân cứu mạng của ngài.

Cô Nguyêt vừa nói một bên cung kích hành lễ cảm tạ Diệp Hạo.

Diệp Hạo thản nhiên đón nhận Cô Nguyệt hành lễ.

Hành lễ xong Cổ Nguyệt liền nói.

- Diệp công tử, ta có một yêu cầu quá đáng.

- Nói đi.

- Cửu Âm Cung ta muốn gia nhập Viêm Hoàng Tông.

Cô Nguyệt nhìn Diệp Hạo trầm giọng nói.

Huyết công tử xâm lấn khiến bà ta nhận rõ một hiện thực.

Đây là thời đại tranh phong của thiên kiêu.

Cửu Âm Cung nến không chọn phụ thuộc, dù lần này may mắn trốn qua một kiếp nhưng lần sau thì sao đây? Lại lần sau nữa?

Mà người có quyền nói ở Đông Vực chính là Diệp Hạo.

Thực lực Diệp Hạo so với mười mấy năm trước càng thêm cường đại, cho dù Tiên Tôn bình thường cũng không phải đối thủ của hắn, lại cho Diệp Hạo thêm chút thời gian đặt chân đến Tiên Vương cảnh đều không phải vấn đề.

Hơn nữa Viêm Hoàng Tông đối đãi với các Tông Môn phụ thuộc đề công bằng không tồn tại áp bách.

- Cửu Âm Cung các ngươi sau khi gia nhập Viêm Hoàng Tông sẽ không hề có bất luận đặc quyền gì, đồng thời cũng sẽ không có tên Cửu Âm Cung này nữa, ngươi nghĩ kỹ chưa?

Diệp Hạo nhìn Cô Nguyệt bình tĩnh nói.

- Ta nghĩ kỹ rồi.

Cô Nguyệt vội đáp.

- Sau đó Viêm Hoàng Tông sẽ có một đội tinh nhuệ đến đây trao đổi chi tiết cụ thể, mà trong lúc trao đổi ta hi vọng các ngươi đi tới những Tông Môn đang chạy trốn khác, thuyết phục họ quy thuận Viêm Hoàng Tông.

- Viêm Hoàng Tông chuẩn bị chinh chiến Âm Vực sao?

- Viêm Hoàng Tông sẽ tiến hành một vòng khuếch trương mới, lần khuếch trương này sẽ đi đến 24 vực.

Diệp Hạo nhìn Cô Nguyệt nói.

- Nếu ngươi có thể thuyết phục ta sẽ ban cho ngươi một khỏa Tiến Giai đan trợ giúp tu vi ngươi tăng lên Tiên Chủ tầng sáu.

- Tiến Giai đan?

Trong mắt Cô Nguyệt lộ vẻ chấn động.

Tiến Giai đan ba từ này không phải không hề nghe qua, thế nhưng Tiên Chủ tầng năm còn có thể tiến giai, Cô Nguyệt lại lần đầu nghe thấy.

- Thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Cô Nguyệt đảm bảo nói.

Bà đã quyết định nếu có một vài Tông Môn không có ánh mắt thì cũng đừng trách bản thân không khách khí.

-Thanh Thanh, ngươi về Tông Môn nói cho Dĩnh Nhi chuyện ở đây đi.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Vậy công tử thì sao?

- Ta cần đi tới một nơi.

- Có cần ta bồi không?

- Không cần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận