Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 998: Dị tượng

Oan Tâm Phệ Cốt Đan danh xưng một trong Thập Đại Độc Đan.

Nếu không có thuốc giải thì ngày ngày sẽ phải tiếp nhận nỗi khổ oan tâm phệ cốt, thời gian càng lâu, thống khổ sẽ không ngừng tăng lên, không có bất kỳ Tu Sĩ nào có thể tiếp nhận được.

Trên mặt Lão Ma lại không có bao nhiêu biến hóa.

Lão Ma tự tin Ý Chí bản thân cực kỳ kiên định, như thế nào tiếp nhận không được nỗi khổ oan tâm thực cốt này?

Dược Vương Đỉnh tựa hồ nhìn ra tâm tư của Lão, đưa tay vỗ vào bờ vai Lão một cái, Oan Tâm Thực Cốt Đan giấu trong thể nội Lão Ma lúc này phóng xuất ra một sợi độc tố, sắc mặt Lão Ma bỗng nhiên biến đổi, tiếp đó bưng lấy trái tim, thân thể không ngừng co quắp.

A!

Mấy hơi thở sau Lão Ma rốt cuộc chịu đựng không nổi ngã trên mặt đất hét thảm lên.

Ngũ quan vặn vẹo, trên trán gân xanh bại lộ, trong miệng phát ra tiếng kêu như dã thú, nhưng Lão Ma vẫn không có cầu cứu, dù sao hắn cũng có cao ngạo, nhưng sau mười lượt hô hấp Lão Ma rốt cuộc chịu đựng không nổi hô to.

- Buông tha ta, buông tha ta, buông tha ta đi…

Dược Vương Đỉnh không có động tác gì mà bình tĩnh nhìn xem Lão Ma.

Đợi đến khi Lão Ma chịu đựng không nổi ngất đi, Dược Vương Đỉnh mới vỗ vào người Lão một cái, giây lát sau Lão Ma mới tỉnh lại, nghĩ tới nỗi khổ vừa rồi, Lão không khỏi rùng mình một cái.

- Hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?

Dược Vương Đỉnh cười như không cười nhìn Lão Ma.

- Phục.

Lão Ma cười khổ đáp.

- Ta nói cho ngươi biết thuốc giải của Oan Tâm Phệ Cốt Độc chỉ có ta có, nếu ngươi nghe lời thì tương lai không chừng ta sẽ thưởng cho ngươi, nếu ngươi không nghe lời thì hậu quả ngươi tự hiểu.

Dược Vương Đỉnh bình tĩnh nói.

- Còn nữa ta nói cho ngươi biết vừa rồi ngươi tiếp nhận chỉ là sơ kỳ đau đớn của Oan Tâm Thực Cốt Độc, trung kỳ, hậu kỳ đau đớn ta nghĩ ngươi cũng không muốn thử nghiệm a?

Sắc mặt Lão Ma đại biến.

Vừa rồi loại đau đớn kia đã để hắn đủ thống khổ, một chút cũng không muốn thử lại lần nữa.

- Diệp Hạo, tiếp theo ngươi có dự định gì?

Dược Vương Đỉnh nhìn về phía Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo đang định nói gì đó thì cả tòa Ma Âm Sơn bỗng run rẩy kịch liệt, ngay khi Diệp Hạo có cảm giác không tốt, một đạo kinh thiên Ma Khí bừng lên, Diệp Hạo dùng pháp nhãn xem xét lại kinh ngạc phát hiện Thanh Đồng Cổ Quan đang kịch liệt chấn động.

- Trận Ma muốn sống lại sao?

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

- Tuyệt đối không thể để cho Trận Ma phục sinh.

Dược Vương Đỉnh nói đến đây liền xuất hiện ở phụ cận Thanh Đồng Cổ Quan, tiếp lấy hai tay đan dệt ra từng đạo cổ lão Phù Chú, những Phù Chú này rơi vào trên cổ quan liền hóa thành từng đạo Cấm Chế.

Dược Vương Đỉnh xuất thủ, Việt Vương Kiếm cũng không nhàn rỗi.

Diệp Hạo đứng bên cạnh hai người cũng không xuất thủ.

Trận Đạo Chi Thuật của Diệp Hạo có lẽ cũng không tệ lắm, nhưng ai bảo tu vi của hắn quá thấp? Cấm Chế mà hắn bố trí đối với Trận Ma như cũng không khác giấy lộn là mấy.

Mà khi hai đại Khí Linh bố trí Cấm Chế , bên trong quan tài đồng thau cổ tuôn ra Ma Khí ngày càng nhiều, khi Ma Khí đi đến cực hạn thì vị bên trong quan tài đồng thau cổ kia bỗng nhiên mở ra hai con ngươi.

Đó là một đôi mắt làm người khiếp sợ?

Băng lãnh!

Vô tình!

Bá đạo!

Sâm nghiêm!

Sau một khắc, nắp Thanh Đồng Cổ Quan bịch một tiếng bị chấn nát, mà Cấm Chế do hai đại Khí Linh bố trí cũng vỡ nát theo.

- Không tốt.

- Mau lui lại.

Hai đại Khí Linh ý thức được tu vi của Trận Ma đã vượt xa bản thân họ.

Bởi vậy rút lui là lựa chọn duy nhất.

Nhưng ngay thời điểm hai đại Khí Linh mang theo Diệp Hạo rút lui, một sợi dây xích mang theo Pháp Tắc vô tình quán xuyên xương bả vai Diệp Hạo, tiếp đó hắn bị kéo vào bên trong Cổ Quan trước thần sắc chấn kinh của hai đại Khí Linh

Hai đại Khí Linh vội vàng chạy về Thanh Đồng Cổ Quan.

Nhưng bọn họ không ngờ không gian xung quanh Thanh Đồng Cổ Quan lại bịch một tiếng phá toái, tiếp đó một cỗ lực kéo thần bí khó lường kéo Thanh Đồng Cổ Quan rơi xuống phía dưới.

- Thông đạo dẫn đến Tam Trọng Thiên.

Dược Vương Đỉnh hoảng sợ thốt.

- Thần Niệm của ta cũng không khóa chặt được Thanh Đồng Cổ Quan.

Sắc mặt Việt Vương Kiếm càng khó coi.

Hai người liếc nhau rồi không hẹn mà cùng tiến nhập vào thông đạo này.

Lại nói Diệp Hạo.

Diệp Hạo bị Trận Ma lôi vào Thanh Đồng Cổ Quan, sắc mặt hắn trắng bệch nhìn một bộ cổ thi trước mặt.

Ánh mắt Cổ thi lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Hạo.

Làm trong lòng hắn nhấc lên từng đợt run rẩy.

- Vãn bối Diệp Hạo bái kiến tiền bối.

Diệp Hạo biết rõ Tiên Vương tồn tại rất khó vẫn lạc, trước mắt Trận Ma hơn phân nửa đã sống lại.

Trận Ma nhìn Diệp Hạo một hồi nói.

- Nhân Tộc.

Diệp Hạo nghĩ thầm cái này không phải nói nhảm sao?

Bản thân không có che lấp khí tức, thằng ngốc cũng đều có thể nhìn ra được.

- Cho ngươi một cơ hội sống sót.

Trận Ma lạnh lùng nói ra.

- Hiệu trung ta.

- Tiền bối vẫn giết ta tốt hơn.

Diệp Hạo suy nghĩ một cái rồi lên tiếng.

- Ngươi không sợ chết?

Trong mắt Trận Ma lộ ra một tia kinh ngạc.

- Ai mà không sợ chết? Thế nhưng vãn bối sẽ không tuyên thệ hiệu trung bất kỳ người nào.

Diệp Hạo trầm giọng đáp.

- Ngươi biết ta là ai không?

- Trận Ma.

- Nếu ngươi biết rõ ta là Trận Ma, thì phải biết đi theo ta đối với ngươi có ý nghĩa gì? Ta có thể truyền cho ngươi Vô Thượng Thần Thông cùng Huyền Thuật.

Trận Ma kiêu căng nói.

- Nói câu không khách khí Thần Thông cùng Huyền Thuật của tiền bối chưa hẳn có bao nhiêu lực hấp dẫn với ta.

Vượt quá Trận Ma đoán trước Diệp Hạo bình tĩnh nói ra câu như thế.

Trận Ma nhìn chằm chằm Diệp Hạo một hồi trong liền lộ ra vẻ dữ tợn.

- Ta cũng phải nhìn xem ngươi tư cách gì nói với ta như vậy?

Tiếng nói vừa rơi xuống một đạọ Tinh Thần Chi Lực phá vỡ Nhục Thân bình chướng của Diệp Hạo tiến nhập đến Thức Hải của hắn.

Ngay khi Trận Ma chuẩn bị lục soát thần hồn Diệp Hạo thì sắc mặt hắn không khỏi thay đổi.

Đây là Thức Hải sao?

Cái này rõ ràng là Tinh Hà rộng lớn mà?

- Tiểu tử, tình huống này của ngươi như thế nào?

Trận Ma kinh ngạc hỏi.

Khi Trận Ma vừa nói xong một cái bóng mờ của Diệp Hạo xuất hiện phía đối diện hắn.

- Đây là Thức Hải của ta.

Diệp Hạo nghiêm túc mà nhìn Trận Ma nói.

Diệp Hạo xác thực đã ngưng tụ Tinh Thần.

Nhưng kém so với Trận Ma cũng không phải một hai điểm.

- Thức Hải rộng lớn như vậy ta chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy.

Trận Ma nhìn chằm chằm Diệp Hạo thật lâu trầm giọng nói.

- Tiểu tử, ta đối với ngươi càng thêm hứng thú, chỉ cần ngươi nguyện ý hiệu trung với ta, ta sẽ dốc túi tương thụ.

- Trước đó ta cũng đã nói, ta sẽ không hiệu trung bất luận người nào.

Diệp Hạo trầm mặc một trận rồi nói.

- Càng không phải Dị Tộc.

- Ngươi phải biết Thiên Kiêu của Nhân Tộc như ngươi ta sẽ không bỏ mặc để ngươi rời đi đâu.

Trận Ma lạnh lùng nói.

- Trước khi tiền bối giết ta, ta có một yêu cầu quá đáng.

- Ngươi nói.

- Nghe danh tiền bối là Trận Đạo Chi Tổ, Trận Đạo Chi Thuật có một không hai Kim Cổ, có thể để cho ta xem một chút hay không?

Lúc Diệp Hạo nói ra câu nói này ánh mắt không khỏi lóe lên.

- Ngươi muốn học Trận Đạo của ta?

- Cổ ngữ có nói, sáng sớm nghe đạo chiều có thể chết.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu nói.

- Xin tiền bối có thể thỏa mãn nguyện vọng này của ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận