Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 297: Thường Đi Bên Bờ Sông, Nào Có Chuyện Không Ướt Giày (2)

Tỉnh thành Xuyên tỉnh.

Ba người Giang Phong sau khi ăn xong nồi lẩu mỹ vị, Bạch Tử An liền nháy mắt ra hiệu với Giang Phong: “Giang đại sư, vậy tôi về khách sạn nghỉ ngơi trước, không làm kỳ đà cản mũi của hai người nữa.”

“Vậy được, anh Bạch trở về nghỉ ngơi trước đi, bọn tôi đi dạo chơi xung quanh đây.” Giang Phong cũng không khách khí, trực tiếp ném chìa khóa xe cho người ta, sau đó lôi kéo Hoàng Linh Vi đang đỏ mặt ngượng ngùng đi dạo phố.

Ở thành phố giàu tài nguyên này, địa điểm hàng đầu để đi đạo phố đương nhiên là phố đi bộ thương mại Cẩm Lý nổi tiếng.

Phố Cẩm Lý là một con phố dành riêng cho người đi bộ được xây dựng theo phong cách kiến trúc giả cổ thời cuối nhà Thanh, bố cục ở đây được sắp xếp chặt chẽ, quán bar, khu giải trí, khu ăn uống, khu nhà trọ, khu bán đồ lưu niệm, triển lãm mỹ nghệ,...

Đây là khu phố dành riêng cho người đi bộ nổi danh ngang với các con phố đi bộ có lịch sử lâu đời khắp cả nước như Vương Phủ Tỉnh ở thủ đô, đường Giang Hán ở tỉnh Hồ Bắc, phố Jiefangbei của Trùng Khánh, đường Hòa Bình ở Kim Môn, nơi đây được xưng là “Con phố đệ nhất Tây Thục”, được vinh danh là “Thanh Minh Thượng Hà Độ phiên bản Thiên phủ”.

Hai người dắt tay dạo bước trên con đường cổ kính, lúc này, sắc trời đã tối, hàng dài đèn lồng xếp hai bên đường cũng đã sáng lên, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp thơ mộng.

Nếu như những người đi trên đường cũng mặc cổ phục, thì có lẽ sẽ còn có cảm giác như vừa xuyên không.

Hai người không mua gì cả, Hoàng Linh Vi lấy điện thoại ra, tới chỗ nào cảm thấy phong cảnh xinh đẹp liền dừng lại chụp ảnh, cô không chỉ chụp mỗi phong cảnh, mà còn kéo Giang Phong vào cùng chụp không ít ảnh thân mật.

Cứ như vậy đi dạo tới chín giờ tối, mắt thấy đã có không ít cửa hàng đã lần lượt đóng cửa, Giang Phong và Hoàng Linh Vi mới thỏa mãn dừng bước.

“Không hổ là con phố đệ nhất Tây Thục, kiến trúc giả cổ nơi này hoàn toàn khác xa so với kiểu kiến trúc thương nghiệp hiện đại ở Thâm thị chúng ta, không nói những cái khác, ít nhất phong cảnh ở đây cũng xinh đẹp hơn rất nhiều.” Hoàng Linh Vi cảm thán nói.

Giang Phong gật đầu cười: “Đúng vậy, phong cảnh ở đây quả thực rất xinh đẹp. Đương nhiên, cái này cũng có liên quan tới sở thích của chúng ta với những thứ mang cảm giác hoài cổ. Có điều, nói đi nói lại, kiểu kiến trúc cuối thời nhà Thanh này quả đúng là có một nét phong cách riêng.”

“Hôm nay cũng đã đi dạo đủ rồi, rất nhiều cửa hàng cũng đã đóng cửa, chúng ta cũng nên trở về thôi.”

“Vâng, chúng ta đi thôi!”

Một tiếng sau.

Hai người đã trở lại khách sạn, sau khi vào phòng, bầu không khí lập tức trở nên mập mờ.

Cô gái đẹp tới mức xung quanh như có một hào quang màu hồng trước mắt hắn này chính là bạn gái danh chính ngôn thuận của hắn, Giang Phong tự nhiên sẽ không khách khí, hắn trực tiếp ôm người vào lòng, “gặm”, từ cổ xuống tay, cảm giác cực kỳ vui sướng.

Mấy phút đồng hồ sau, Hoàng Linh Vi đẩy hắn ra, giống như chạy trốn đi nhanh vào trong phòng tắm, nói: “Em muốn ngâm mình.”

Giang Phong liền đi vào theo, cười hắc hắc: “Chúng ta cùng nhau ngâm.”

“Không thích!”

“Đồng chí Hoàng Linh Vi, bây giờ đồng chí chính là bạn gái của đồng chí Giang Phong, sau khi nghiên cứu, tổ chức quyết định yêu cầu đồng chí cùng ngâm mình với đồng chí Giang Phong, mong đồng chí hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao.”

“Đáng ghét, anh quá vô lý, nào có tổ chức nào như vậy chứ!”

“Ha ha ha, từ giờ trở đi, em chính là nữ gián điệp phục vụ mệnh lệnh của tổ chức tới để sắc dụ anh.”

“Hừ, cái gì mà nữ gián điệp, anh đi ra ngoài trước đi, em muốn đi vệ sinh!”

“Đi tiểu hay đại đây?”

“...”

Thứ bảy, ngày 25 tháng 2 năm 2023.

Bảy giờ sáng, Hoàng Linh Vi từ từ mở mắt ra, sau đó nhìn thấy bạn trai đang mỉm cười với mình, khiến cô không khỏi ngượng ngùng mà hỏi: "Sao anh lại nhìn em như vậy?"

Giang Phong cười nói: "Bởi vì em đẹp đó!”

Hoàng Linh Vi vui mừng khôn xiết trước lời khen ngợi, nhưng cô ấy ậm ừ: "Anh thật là dẻo miệng ghê á, sợ em tính sổ với anh sao?"

Giang Phong mở trừng hai mắt nói: “Tính sổ gì chứ?”

Hoàng Linh Vi đưa tay ra và nhéo anh ta một cái, “Em đã bảo anh giả bộ rồi mà, rõ ràng đã đồng ý chỉ ôm nhau ngủ thôi, nhưng cuối cùng ... ừm ..."

Nhưng Giang Phong không để cho cô ấy nói tiếp nữa...

1 tiếng sau.

Hai người tinh thần phấn chấn rủ Bạch Tử An đi ăn sáng cùng nhau.

Sau khi ăn sáng xong, trên đường trở về đi lấy xe, Giang Phong áy náy nói với bạn gái: “Vợ à, tiếp theo em cứ tự do muốn làm gì làm, anh và anh Bạch đi đón chú thím Bạch, sau đó cùng nhau về nhà chú thím Kiều, ước chừng tới buổi chiều mới rảnh rỗi về với em.”

Hoàng Linh Vi mỉm cười và nói: “Anh cứ lo việc quan trọng đi, em trở về khách sạn nghỉ ngơi là được rồi.”

“Thế cũng được, có gì cần thì cứ gọi cho anh.”

“Biết rồi mà, anh không cần lo lắng cho em đâu.”



10 giờ 20 phút sáng, Giang Phong đi cùng Bạch Tử An đến đón cha mẹ anh ta.

Nhìn thấy Giang Phong, Bạch phụ tay bắt mặt mừng nói: “Giang đại sư, nghe đại danh đã lâu, lần này vô cùng biết ơn cậu đã giới thiệu một đối tượng tốt như vậy cho con trai tôi.”

Giang Phong đưa hai tay ra bắt tay với ông ta, cùng với vẻ mặt tươi cười nói: “Chú Bạch quá khách sáo rồi, cháu với anh Bạch hợp ý, chuyện hôn nhân đại sự của anh ấy tất nhiên cháu không dám vội, may là không phụ công ủy thác, cuối cùng cũng tìm được đối tượng khiến anh ấy hài lòng.”

Sau đó Bạch mẫu cũng rất lịch sự chào hỏi Giang Phong.

Bạch phụ Bạch mẫu có thái độ rất tốt đối với Giang Phong, một mặt là vì Giang Phong đã giới thiệu cho con trai họ một cuộc hôn nhân tốt, một gia đình như bọn họ tìm được một người xứng đôi vừa ý mình thật sự không dễ dàng gì. Mặt khác, sau khi nghe con trai kể lại những việc làm của Giang Phong nên họ biết được Giang Phong là một kỳ nhân có bản lĩnh thực sự.

Đối với một kỳ nhân như vậy trên thế giới, ngay cả người có quyền cao chức rộng như Bạch phụ cũng không dám thờ ơ với anh ta.

Cả ba trao đổi vài câu xã giao rồi mới lên xe.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận