Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 433: Anh Họ, Em Nghe Anh, Anh Quyết Định Là Được Rồi! (3)

Chờ nói xong, đã vào khoảng một rưỡi chiều.

Lúc tính tiền, mẹ con nhà họ Giải rất có mắt nhìn, tranh thanh toán.

"Dì, anh Giải, vậy chúng tôi đi trước, chiều mai gặp!"

"Ừ, ngày mai gặp."

Nhìn theo Giang Phong và bạn gái lên xe rời đi, mẹ Giải không khỏi thở dài nói: "Ông mai Giang này đúng là không đơn giản!"

Giải Phóng gật đầu nói: "Đâu chỉ là không đơn giản, con lên mạng xem thông tin về anh ta, rất nhiều người đều nói anh ta có năng lực suy tính về nhân duyên không ai bằng, cho nên mỗi người đều gọi anh ta là Giang đại sư, ngay cả minh tinh lớn Tiếu Mẫn và thái tử gia của tập đoàn Uông thị cũng không ngoại lệ.

Điều này chứng tỏ anh ta đúng là người có năng lực, nếu không sẽ thể giải thích được lý do vì sao con cháu nhà giàu cấp bậc như thái tử gia tập đoàn Uông thị cũng tôn sùng hắn như vậy."

"Năng lực suy tính về nhân duyên không ai bằng?"

Mẹ Giải thì thào mấy lần, sau đó nhìn về phía con trai, nghiêm túc nói: "Con trai, bất kể trên mạng nói là thật hay giả, chúng ta đều phải coi trọng buổi xem mắt ngày mai."

"Vâng!"

Giải Phóng liên tục gật đầu, anh ta xem như đã bị trấn áp, lớn như vậy vẫn chưa nghe nói qua có người mai mối lợi hại như vậy. Bây giờ nếu may mắn để anh ta gặp phải, hơn nữa còn muốn giới thiệu em họ cho anh ta, vậy anh ta quả thật phải nghiêm túc đối xử mới được.

Mẹ Giải lấy điện thoại di động ra nói: "Chuyện này cũng phải nói với ba con một tiếng."

. . .

Sau khi rời đi, Hoàng Linh Vi khích lệ: "Chồng, dáng vẻ lúc anh làm mai thật ngầu!"

Trên mặt Giang Phong tươi cười, hỏi: "Có phải làm mai còn thú vị hơn em trông cửa hàng không?"

Hoàng Linh Vi gật đầu nói: "Đương nhiên là thú vị hơn trông cửa hàng rồi. Lúc trước em trông cửa hàng thật ra rất chán, nói trắng ra chính là đổi một chỗ chơi điện thoại mà thôi."

"Chơi điện thoại còn kiếm được tiền, không biết có bao nhiêu người hâm mộ công việc như vậy đấy!"

"Cái này không tính, em trông cửa hàng, kiếm tiền cho ba em. Nếu thật sự nói tiếp, cửa hàng nhà em có thể không bị lỗ, đã rất tốt rồi."

"Tính, sao có thể không tính chứ. Nếu ba anh có bản lĩnh làm dễ dàng kiếm được tiền, anh cũng sẽ không muốn mình đi ra dốc sức làm việc, vậy phải mệt mỏi bao nhiêu!"

Hoàng Linh Vi liếc nhìn hắn: "Đồng chí Giang Phong, thời buổi này không thịnh hành chuyện giả vờ như vậy nhé. Như anh ăn một bữa cơm, nói chuyện một lát, sau đó gọi mấy cuộc gọi điện thoại, dễ dàng kiếm được tiền, anh còn không biết xấu hổ nói mệt mỏi?"

Giang Phong nghe vậy cười ha hả.

...

Mấy phút sau.

Giang Phong qua gặp đám người cô mình, chờ sau khi ai nấy đều lên xe, lại lên đường về nhà.

"Cô, mọi người đi dạo thế nào?" Giang Phong vừa lái xe vừa hỏi.

"Lần này thật sự là đi dạo tận hứng!"

Gương mặt Giang Xuân Liên ửng hồng, trả lời một câu, sau đó lại hỏi: "Các người thì sao, làm mai mối vẫn thuận lợi chứ?"

Hoàng Linh Vi nói tiếp: "Phía bọn cháu rất thuận lợi, đã quyết định thời gian xem mắt rồi. "

Đám người thật ra đều không thấy lạ về chuyện này, dù sao năng lực làm mai của Giang Phong rất mạnh, trong lòng họ hàng bạn bè đã sớm biết rõ, nếu không thuận lợi mới lạ đấy!

Tiếp theo, mọi người nói chuyện phiếm trên đường, chưa đến một giờ đã trở lại thôn Long Sơn.

Chờ sau khi đậu xe xong, Giang Phong mới lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho em họ.

Điện thoại vừa được kết nối, Giang Phong đã nói thẳng vào vấn đề: "Em họ, anh đã xem xét được đối tượng cho em, đó là người ở trấn Đầm Long, tốt nghiệp đại học XX, trước mắt đang làm việc ở thị trấn, là cảnh sát đồn công XX.

Năm nay anh ta 23 tuổi, cao 1 mét 79, trông rất có tinh thần.

Bối cảnh gia đình của anh ta không tệ, ông bà đều làm việc ở cơ quan nhà nước, đã sớm về hưu. Ba là cục trưởng cục XX, mẹ làm việc trong Cục Dân chính, có thể nói là cả nhà đều ăn cơm nhà nước.

Em có thỏa mãn về điều kiện này không?"

Em họ Phùng Thiến đáp: "Anh họ, em nghe anh, anh quyết định là được rồi!"

Ngày hôm sau.

Bởi vì không muốn ảnh hưởng tới việc buôn bán kinh doanh của nhà dì út, cho nên Giang Phong và bạn gái canh giờ chạy tới thị trấn Phượng Dương. Lúc bọn họ đến, cửa hàng bán sỉ của nhà dì nhỏ cũng vừa đóng cửa.

Sau khi chào hỏi lẫn nhau xong, Giang Phong nói: "Ba người nhà họ Giải đang trên đường đến đây, đại khái chừng mười phút nữa sẽ đến."

Dượng nói: "Tiểu Phong, vậy chúng ta chờ bọn họ đến thì đi qua, hay đi thẳng đến nhà hàng chờ bọn họ?"

Giang Phong mỉm cười nói: "Chúng ta là nhà gái, không gấp, chờ bọn họ tới nhà hàng trước, chúng ta lại chạy tới cũng không muộn."

Dượng khẽ gật đầu, điều này không khác với điều ông ta suy nghĩ. Trong lúc xem mắt, nhà trai chờ nhà gái mới đúng, để nhà gái chờ nhà trai, đó là nhà trai thất lễ.

"Anh họ, lần này thật sự tăng thêm phiền phức cho anh rồi!"

Phùng Thiến thật sự hơi xấu hổ, năm ngoái lúc anh họ giới thiệu đối tượng cho cô ta, cô ta không đồng ý, bây giờ nếm phải đau khổ lại bảo anh họ giới thiệu cho cô ta lần nữa.

Nếu không phải chị họ khuyến khích, cô ta còn thật sự không mở miệng được.

Giang Phong lắc đầu nói: "Không phiền, chỉ cần có thể tìm được đối tượng em thích là tốt rồi."

Dì nhỏ nhìn về phía con gái nói: "Nếu năm trước con nghe anh họ con nói, vậy bây giờ con đã sắp làm mẹ rồi. Năng lực mai mối của anh họ con tốt thế nào, con chắc hẳn đã hiểu rõ, lần này con không thể lại tùy hứng nữa."

Phùng Thiến bị mắng một trận thì đỏ mặt, vội vàng đáp: "Mẹ, con biết rồi, lần này hoàn toàn tùy thuộc vào anh họ quyết định."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận