Dạ Mệnh Danh Thuật (Ác Mộng Của Đêm)
Chương 10: Phải dùng lửa
Thế giới này không chỉ có văn minh cơ giới. Nó kéo dài đến bây giờ, vẫn còn tồn tại một nền văn minh thần bí hơn.
Mà đêm nay, Lâm Tiểu Tiếu chế tạo ra cơn ác mộng này, hoàn toàn là nghe theo sự chỉ đạo của Lý Thúc Đồng đến thử Khánh Trần, xem hắn thuộc loại người nào.
Lâm Tiểu Tiểu nghĩ đến ác mộng 'khốn cảnh song quỷ'. Lâm Tiểu Tiếu muốn thử lòng can đảm và khả năng chịu đựng áp lực của Khánh Trần đến mức độ nào. Nhưng cậu ta không ngờ, phản ứng của Khánh Trần không thể dùng lòng can đảm hay khả năng chịu đựng để đánh giá.
Cậu ta ý thức được rằng, thiếu niên này vào thời khắc nguy hiểm kéo đến, nhất định sẽ dùng thái độ sát phạt nhất kèm theo sự tỉnh táo mà đối mặt.
Hiện giờ, Khánh Trần không một chút run rẩy, cũng không có sự hăm hở, máu nóng dâng trào đứng lên phản kháng. Bản thân hắn chỉ có hai từ để hình dung: Tỉnh táo.
Thế nhưng, Lâm Tiểu Tiếu nghĩ mãi không ra. Cậu ta rõ ràng ngăn cản đối phương cầm lấy con dao rồi, mà tại sao đối phương có thể thoái khỏi trói buộc của ác mộng.
Phải biết rằng, nơi này là sân nhà của Lâm Tiểu Tiếu.
Lúc này, Khánh Trần biết mình không phải lên tầng giết người. Hắn nói chuyện với căn phòng khách trống trải: "Lâm Tiểu Tiếu?"
Ác Mộng chưa tan, Lâm Tiểu Tiếu mặc một bộ đồng phục cảnh sát, từ trên tầng bước xuống, cười tủm tỉm nói: "Kỳ lạ, chú em ở bên trong ác mộng mà vẫn duy trì được sự bình tĩnh. Ánh mắt ông chủ quả không sai, đúng là chú em có nhiều chỗ hơn người."
"Vì sao? Tôi hình như chưa mạo phạm đến anh?" Khánh Trần không hiểu.
"Bởi vì ông chủ coi trọng chú em, cho nên phái anh đây đến xem chú em là loại người nào. Nhưng hiện tại, xem ra ác mộng không có tác dụng gì với chú em." Lâm Tiểu Tiếu ngồi ở bậc cuối cùng của cầu thang giải thích.
"Đây là năng lực đặc biệt của anh?" Khánh Trần hỏi.
"Đúng vậy." Lâm Tiểu Tiếu nhún vai: "Giống như chú em nhìn qua thứ gì là không quên, năng lực của anh là như vậy, điều này cũng chẳng cần giấu giếm."
Lúc này, Khánh Trần cảm thấy thế giới này trong tâm trí hắn ngày càng thần bí.
Cơ giới và thần bí đồng thời tồn tại. Điều này chẳng khiến hắn sợ hãi, ngược lại càng làm hắn thêm hứng thú.
Mà điều thích thú đầu tiên, khả năng là địa vị tách biệt của đám người Lý Thúc Đồng ở nhà tù này.
Khánh Trần muốn biết mọi việc, càng muốn mình nắm giữ nhiều thứ hơn.
Lâm Tiểu Tiếu thấy Khánh Trần suy tư không nói, nên chủ động hỏi: "Chú là người của tập đoàn Khánh thị sao?"
Khánh Trần không trả lời vấn đề này, mà hỏi ngược lại: "Bởi vì suy đoán ra thân phận của tôi, nên mới cho tôi hưởng đãi ngộ đặc biệt? Vì sao robot cai ngục lại mặc kệ các người?"
"Hiển nhiên là địa vị của ông chủ đặc biệt, nên người máy giám ngục mới mặc kệ bọn ta." Lâm Tiểu Tiếu nói thêm: "Chú chớ đánh trống lảng, nói về thân phận của mình đi. Vừa rồi tôi đã tìm thấy video cậu trò chuyện với Lộ Quang Nghĩa rồi. Tên đó là người được Khánh thị sắp xếp vào đây, nó nóng lòng bắt chuyện cùng cậu, cho nên tôi mới xác định được cậu là người của tập đoàn Khánh thị."
Tập đoàn Khánh thị. Khánh Trần nhớ kỹ bốn từ này.
Thủ đoạn của đối phương trong nhà tù này thật kinh khủng. Bản thân mình lại giống như một đứa trẻ mới vừa học đi.
Đã như vậy, hắn cũng không cần quá nóng vội.
Bởi vì, đối phương đã điều tra hắn rõ ràng như vậy mà vẫn còn muốn tiếp xúc, chứng tỏ hắn vẫn có tác dụng nào đó
Khánh Trần ngồi lên chiếc sa lông rách, hỏi một cách rõ ràng: "Nếu các người đã biết chắc chắn tôi là người của tập đoàn Khánh thị, tại sao vẫn muốn chìa cành ô liu?"
"Tổ chức chúng tôi không quan tâm đến xuất thân, chỉ cần chung chí hướng, ai cũng có thể gia nhập." Lâm Tiểu Tiếu tủm tỉm cười: "Đương nhiên, phải phù hợp tiêu chí mới được."
Khánh Trần ngẩn người. Đối phương làm mọi chuyện, thật ra là đang kiểm tra xem mình có xứng đáng gia nhập hay không?
Hắn còn tưởng đối phương muốn hợp tác với thế lực phía sau của mình.
"Các người muốn chiêu dụ tôi?" Khánh Trần nghi ngờ hỏi lại.
"Tôi cũng chưa nói hiện tại cậu đã hợp tiêu chuẩn. Thật ra, tôi cảm thấy cậu cùng chúng tôi không phải một đường." Lâm Tiểu Tiếu nói: "Nhưng ông chủ nói, trong một tổ chức phải có cả ưng nhìn xa, hổ vững vàng, sói thiện chiến. Mỗi người đều có tác dụng riêng."
"Vậy trong tổ chức, anh thuộc loại thành phần nào?" Khánh Trần hỏi.
Lâm Tiểu Tiếu không muốn trả lời, mà còn ra vẻ thần bí: "Chú em đoán xem?"
Giờ phút này, đột nhiên Lâm Tiểu Tiếu phát hiện ra, thằng nhóc này vốn không biết phải đối mặt với điều gì trong ác mộng? Không biết mình là ai? Không ngờ vẫn có thể bình tĩnh, xử lý một cách thành thạo.
Nó mới 17 tuổi sao?
Lâm Tiểu Tiếu tò mò: "Tập đoàn Khánh thị đưa Lộ Quang Nghĩa vào tù, đây đã chuyện lớn rồi, sau đó sắp xếp chú em vào? Các người định làm gì? Hay là các người muốn tìm thứ gì?"
Khánh Trần nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn lại nói mình cũng không biết vào đây làm gì, gã đối diện sao mà tin được.
Tốt nhất gã nên đi mà hỏi Lộ Quang Nghĩa.
Thật ra, Khánh Trần đang âm thầm suy nghĩ, có nên tìm Lộ Quang Nghĩa tìm hiểu thật kỹ lại chuyện này hay không?
Chỉ là hắn nhớ lại bộ dáng lắm mồm la liếm như chó của Lộ Quang Nghĩa lại có chút đau đầu.
"Không muốn nói cũng không sao, sớm muộn tôi cũng điều tra ra." Lâm Tiểu Tiếu nói: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm chút. Sáng mai, cậu còn phải đánh cờ với ông chủ nữa."
Lời vừa dứt, Khánh Trần còn đang 'ngủ' lập tức thoát ra khỏi ác mộng. Hắn từ sàn nhà từ từ đứng dậy, ngồi lên chiếc giường lạnh lẽo, không biết đang nghĩ gì.
Hắn nhìn về phía cánh cửa nặng nề bằng hợp kim, thế giới bên ngoài chiếc cửa lạnh lẽo này vẫn rất thần bí.
Trở về đếm ngược 20 giờ 59 phút 21 giây.
Trở về đếm ngược 20 giờ 59 phút 20 giây.
Sáng sớm, vẫn như thường ngày, Lý Thúc Đồng ngồi cạnh bàn ăn, tập trung nhìn vào thế cờ tàn.
Lúc này, còn chưa tới thời gian đám tù nhân ra khỏi nhà giam. Toàn bộ nhà tù rơi vào yên tĩnh.
Lâm Tiểu Tiếu ngồi xổm trên ghế nói: "Ông chủ, hôm qua tôi dùng 'khốn cảnh song quỷ' để thăm dò hắn. Ngoài đoán được không? Hắn cầm lấy con dao định giết chết, điều này, sát tính có vẻ nặng."
Diệp Vãn nhíu mày: "Đã nói mi làm vừa phải thôi, lẽ nào mi không biết người bình thường tiến vào 'khốn cảnh song quỷ' rất dễ bị suy sụp sao?"
"Yên tâm." Lâm Tiểu Tiếu tức giận: "Mà tôi còn chưa nói hết mà. Với lại ông chủ biết không? Tên nhóc kia, ở trong ác mộng có thể thoát khỏi khống chế của tôi."
"Ồ?" Lý Thúc Đồng ngẩng đầu lên: "Ta xác nhận hắn chỉ là người bình thường. Người bình thường ở trong ác mộng thoát khỏi khống chế của mi, đặc biệt đấy."
Lần này, ngay cả còn mèo đang nằm trên bàn cũng mở to mắt ra nhìn Lâm Tiểu Tiếu.
Diệp Vãn hỏi: "Hắn làm thế nào?"
"Không biết." Lâm Tiểu Tiếu lắc đầu.
"Có thể là do ý chí rất mạnh." Lý Thúc Đồng không tìm hiểu thêm về việc này nữa, có thể thoát được khống chế trong ác mộng, không chỉ có mình Khánh Trần.
Lâm Tiểu Tiếu ngồi xổm nói: "Ông chủ, tôi thấy ngài nên thận trọng tính toán lại. Sát khí tên nhóc Khánh Trần này rất nặng, chúng ta không phải người cùng một đường."
Bỗng nhiên, Lý Thúc Đồng nở nụ cười: "Chúng ta vì hoàn thành sự nghiệp, đã chết rất nhiều anh em. Ngay cả ba người chúng ta đều bị vây ở nhà tù này. Tiểu Tiếu à? Cậu phải hiểu một điều, chúng ta không thể dùng sự dịu dàng để đối mặt với hắc ám được, mà phải dùng lửa."
Lý Thúc Đồng nói xong lời này, sắc mặt có phần chán nản: "Diệp Vãn, đưa kèn ác mô ni ca cho ta."
Sắp tới giờ ăn cơm, trong nhà tù dần dần ồn ào. Đám mãnh thú trước cửa phòng giam bằng hợp kim tỏ ra ầm ĩ, giống như nước trong chảo nóng đang dần sôi trào.
Thế nhưng, trong đại sảnh nhà tù bỗng vang lên tiếng kèn ác mô ni ca du dương, thấm sâu vào trong ruột gan.
Âm thanh đập cửa của đám tù nhân dần dần im lặng. Tất cả mọi người im lặng lắng nghe, giống như có người dùng nước suối thanh mát tưới vào cánh đồng khô cạn vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận