Dạ Mệnh Danh Thuật (Ác Mộng Của Đêm)
Chương 3: Thế giới vỡ vụn
Nhưng Khánh Trần cảm thấy, thứ trên cánh tay mình đến từ một thứ gì đó phi tự nhiên. Vậy hãy để một tồn tại siêu nhiên đến che trở bản thân mình.
Đối với Khánh Trần, việc cúi đầu bái lạy cũng chẳng khiến hắn mất mát gì.
Hắn thích chuẩn bị mọi thứ chu đáo, để mình không phải tiếc nuối điều gì.
Thời gian là 9 giờ 30 phút tối.
Khánh Trần ngồi trên giường, cúi xuống nhìn vào màn hình điện thoại. Trong phòng ngủ chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt này. Bên trong Wechat cũng chỉ có vài status của Nam Canh Thần, thằng bạn cùng bàn với hắn. Ngoài ra không có người khác nhắn tin cho hắn.
Wechat Trương Uyển Phượng của mẹ hắn cũng đen xì, điều này làm cho Khánh Trần cảm nhận có đôi phần hụt hẫng.
Đương nhiên, chỉ là một chút mà thôi. Hắn cũng không rõ mình mong đợi điều gì. Nhưng hắn cũng không trách mẹ mình.
Bố hắn vì đam mê cờ bạc đã bán đi rất nhiều bất động sản của gia đình, không những thế còn có hành vị bạo lực gia đình. Khánh Trần cảm thấy mẹ mình ly hôn chẳng có gì sai trái cả.
Thậm chí, khi chứng bố mình đánh đập mẹ, hắn còn lấy làm mừng cho quyết định ly hôn của mẹ. Bởi vì đây là hành động đúng đắn.
Đêm trước khi hai người quyết định ly hôn, bà ngoại từng khuyên mẹ không nên ly hôn: “Một người đàn bà với một đứa con riêng mười mấy tuổi thì sao đi bước nữa được? Ai dám lấy con chứ?”
Khánh Trần vô tình nghe được hết mọi chuyện. Nên thời điểm bố mẹ ly hôn, hắn quyết định ở cùng với bố.
Hắn vẫn còn nhớ như in biểu hiện ngạc nhiên của mẹ mình. Nhưng Khánh Trần biết đây là lựa chọn chính xác nhất.
Bây giờ, mẹ đã có một cuộc sống mới, có một gia đình hành phúc mới. Có lẽ Khánh Trần mất mát một chút, nhưng hắn vẫn cố để không quấy rầy mẹ mình.
Đếm ngược 2 giờ 31 phút 12 giây.
Khánh Trần bỗng nghĩ đến một vấn đề. Nếu như đây là 2 giờ 30 phút cuối cùng của mình trong cuộc đời, vậy mình phải làm gì đây?
Vấn đề này rất nghiêm túc nhưng lại có phần mơ mộng.
Bởi vì vấn đề này phải hỏi bản thân hắn, xem hắn muốn gì nhất, điều gì hắn muốn làm nhất mà chưa kịp làm, hoặc là việc hắn muốn làm mà lại không dám làm.
Hắn muốn thổ lộ tình yêu, nhưng lại chẳng có ai. Hắn muốn đi một nơi nào đó mà lại không biết đi đâu. Hắn muốn nói lại không biết nói gì.
Nếu muốn có đáp án, hắn phải đặt tay lên hỏi trái tim mình.
Khánh Trần đứng dậy, mặc áo khoác. Ngay khi thời gian không còn nhiều, hắn chọn đi ra ngoài một lần nữa.
Hắn dắt chiếc xe đạp ra ngoài cổng, nhảy lên rồi chạy về hướng muốn đi.
Đêm thu, gió hơi lạnh, người đi trên đường thưa thớt.
Khánh Trần đạp xe với một vẻ mặt bình tĩnh. Tay áo khoác bị gió trên cầu thổi vén lên.
Đời này quả thực hắn có nhiều điều tiếc nuối, cũng có rất nhiều điều không dám làm.
Nhưng đêm nay, hắn không còn phải nhát gan và lo sợ nữa, chỉ cần sự can đảm.
Đã từng có lúc Khánh Trần nghĩ rằng, nếu như mình phải chết đêm nay, thì mình phải làm xong chuyện quan trọng nhất mới đúng, nhưng hắn không có thời gian.
Hắn đi tới khách sạn Mẫu Đan, rồi tiếp tục tới khách sạn Lạc Thành, đi tới cả khu nhà Lạc Ân gia. Nhưng những nơi đó đều không có người hắn muốn tìm.
Khánh Trần đạp xe qua một ngõ nhỏ, băng qua cầu Thất Lý, rồi tới chân một khu chung cư nhỏ.
Khi hắn tới nơi này thì ngay lập tức nhìn thấy chiếc xe máy tàng quen mắt, kèm theo đó là tiếng đánh mạt chược vọng xuống từ tầng hai…
Hắn quyết định móc điện thoại ra gọi 110: "Alo, xin chào anh cảnh sát. Tôi muốn báo cáo với anh, tại phòng 201, tầng 2, số 17, khu Long Đằng ở Lạc Giản, có một nhóm người đang tụ tập đánh bạc."
Cảnh sát nhận điện thoại tỏ ra ngạc nhiên một chút rồi đáp: "Được rồi, chúng tôi sẽ cử người đến kiểm tra."
Đến lúc này, Khánh Trần mới yên lòng, quay xe trở về nhà với cái đầu đã nhẹ nhõm hẳn ra.
Về tới nhà, Khánh Trần nhìn lại dòng thông tin màu trắng trên cánh tay.
Đếm ngược 1 giờ 02 phút 21 giây.
Một lần nữa, hắn kiểm tra lại những thứ mình đã chuẩn bị.
Nhưng hắn chợt nghĩ rằng tại sao mình phải ở nhà chờ đợi thời khắc này.
Trước đây, Khánh Trần đã từng xem một bộ phim kinh dị. Nội dung kể về một người gặp phải những thứ bẩn thỉu, cuối cùng cứ 12 giờ đêm mỗi ngày sẽ quỷ tìm tới người đó.
Sau đó nhân vật chính trốn lên trốn xuống, thậm chí còn trốn vào tận rừng sâu, nhưng vẫn luôn bị con quỷ kia tìm được.
Khi đó, Khánh Trần từng nghĩ, tại sao nhân vật chính này lại không tìm đến một nơi đông người?
Dù cho quỷ rất lợi hại, nhưng nơi đông người phải chăng sẽ tạo cho mình cảm giác an toàn hơn.
Ví dụ nhân vật chính có thể đến quán ăn đêm và ở lại đó, chờ cho tới 12 giờ đêm con quỷ sẽ tới đó tìm. Trong quán ăn đêm có vài trăm con người, kèm theo tiếng nhạc sập xình, chắc hẳn làm con quỷ sợ hãi hơn chứ nhỉ.
Cho nên, Khánh Trần suy nghĩ đến đoán này thì phân vân rằng không biết hắn có nên đi tìm một chỗ đông người hay?
Hoặc, hắn có thể tới thẳng chùa Bạch Mã ở Lạc Thành. Dù sao nơi này cũng có Bồ Tát.
Không chỉ có Quan Âm Bồ Tát, còn có Văn Thù Bồ Tác, Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Mọi thứ sẽ tạo ra cảm giác an toàn hơn.
Nhưng cuối cùng Khánh Trần vẫn chọn ở nhà. Hắn cảm giác được, khi thời gian kết thúc có khả năng Zombie cao hơn là yêu ma quỷ quái.
Nếu thứ này xuất hiện, đến một nơi đông người cũng chẳng giải quyết được gì. Mặt khác, hình như Bồ Tát cũng không xử lý được đám Zombie.
Khánh Trần đã chuẩn bị đồ đạc trong nhà. Nếu Zombie xuất hiện, hắn có thể trốn ở trong nhà một đoạn thời gian.
Đếm ngược 31 phút 49 giây.
Nửa giờ sau cùng, Khánh Trần bật chiếc bàn lên, tĩnh tâm viết một phong thư để lại trên bàn.
Nếu như hôm nay hắn phải chết, có lẽ tương lai, người nhà hoặc bạn bè thân thiết có thể nhìn thấy những lời cuối cùng hắn muốn nói.
Nếu như hắn không chết, có lẽ cuộc đời hắn sẽ rẽ sang một hướng khác.
Đếm ngược 12 giây.
Viết xong di thư, Khánh Trần ngồi ngay ngắn. Tay phải hắn nắm thật chặt con dao chặt xương, đôi mắt trong suốt dần dần nhíu lại.
Càng đến thời khắc cuối cùng, tâm trí hắn càng bình tĩnh.
Tựa như cơn biển động sắp nhấn chìm hòn đảo hoang thì đột nhiên dừng lại, phía dưới biển cũng không còn sóng ngầm cuồn cuộn, chỉ còn lại đó suy nghĩ thâm trầm kèm theo một tinh thần hừng hực khí thế!
10... 9... 8... 7... 6... 5... 4... 3... 2... 1...
Không có điều gì kỳ lạ, không có Zombie, cũng chẳng có tai nạn.
Khánh Trần lặng im nhìn xung quanh mình. Điện thoại di động của hắn dường như vĩnh viễn dừng lại tại thời điểm đúng 12 giờ.
Kim đồng hồ treo trên vách tường không còn di chuyển nữa. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ cũng không còn chập chờn.
Hắn đứng dậy, thời gian ngưng đọng dường như bị phá vỡ bởi động tác đứng dậy của hắn, trong mắt thế giới giống như chiếc gương bị vỡ vụn.
Khánh Trần cầm theo con dao chặt xương nhìn bốn phía xung quanh, bàn đọc sách không có, phòng cũng không, chỉ còn lại một không gian tăm tối.
Tiếp theo, hắn cũng rơi vào trong hắc ám.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng giống như chỉ một chớp mắt. Trong cái chớp mắt đó, Khánh Trần bỗng nhiên quên đi khái niệm thời gian.
Trong bóng tối, thế giới vỡ vụn lại lần nữa được chắp vá lại. Chỉ trong chốc lát, những mảnh vỡ không biết từ đâu tới đã kết hợp lại thành một thế giới rực rỡ.
Khánh Trần đang nằm trên một chiếc phản cứng và hẹp. Nơi này hoàn toàn xa lạ, hắn chưa từng tới bao giờ.
Hắn nhìn vào tay của mình, nơi đó chẳng còn vật gì. Vốn dĩ hắn đang nắm một con dao chặt xương, nhưng giờ đã biến mất tăm.
Hắn lại nhìn cánh tay mình thật kỹ thì phát hiện ra dòng chữ màu trắng đã thay đổi.
"Trở về đếm ngược 48 tiếng."
48 giờ, tương đương với hai ngày, Khánh Trần suy nghĩ.
Sau đó, đếm ngược nhảy lên một giây còn 47 giờ 59 phút 59 giây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận