Dạ Mệnh Danh Thuật (Ác Mộng Của Đêm)

Chương 7: Nhất

3102 tên tù nhân. Hiện tại, một phần tham gia hoạt động chào đón người mới, một phần đến khu vực giải trí. Còn một phần rất nhỏ tới khu thể dục luyện tập. Mọi người dường như không hứng thú với việc đọc sách cho lắm.

Cho nên đoàn người Lý Thúc Đồng, Lâm Tiểu Tiếu, Diệp Vãn trở nên khác biệt.

Lâm Tiếu Tiếu ngồi xổm lên một cái ghế, cười nhăn nhở, hai chân để trần, giày tung toé dưới đất mỗi nơi mỗi cái.

Diệp Vãn đứng nghiêm trang sau lưng Lý Thúc Đồng, đôi mắt đảo liên tục quan sát xung quanh.

Lâm Tiểu Tiếu tuấn tú, thoạt nhìn đã biết là người lanh lợi. Còn Diệp Vãn trông khoẻ mạnh, hơn nữa vẻ mặt có phần nghiêm túc hơn.

Một người trông giống trợ lý, người còn lại giống một vệ sĩ.

Lâm Tiểu Tiếu thấy Lý Thúc Đồng đã xem xong tin tức, vội vàng nói: "Ông chủ, thiếu niên kia không giúp những người mới khác."

Lý Thúc Đồng gật đầu: "Không giúp là bình thường. Lúc đánh cờ hắn sát phạt quyết đoán, chấp nhận chặt cụt tay chân cầu đường sống, huống chi là đối với người khác.”

"Đánh cờ là đánh cờ. Trên bàn cờ, dù con của tôi cũng có thể. Ông chủ, mai còn muốn đánh cờ với hắn không?" Lâm Tiểu Tiếu suy nghĩ rồi hỏi.

"Đánh tiếp." Lý Thúc Đồng cười nói: "Không đánh với hắn, chẳng lẽ đánh cùng với hai tên gà mờ các cậu sao?" Khu đọc sách, Lý Thúc Đồng ngồi cạnh một chiếc bàn gỗ thật dài, cầm một cái máy đọc sách, chăm chú đọc những tin tức mới nhất sáng nay.

Con mèo lớn lại nhảy lên bàn, cuộn tròn nằm ngủ. Giống như nó sinh ra trên đời chỉ để ngủ mà thôi.

Khu vực đọc này giống như một thư viện cỡ nhỏ, nhưng trên giá lại không phải là sách, mà là một loạt những khay cắm dùng để sạc máy đọc sách.

'Giá sách' kiểu này được đặt dọc theo mấy chục dãy bàn dài, đủ cho cả ngàn người sạc cùng lúc, nhưng hiện tại nơi này vắng tanh.

Diệp Vãn đứng bên cạnh, gằn giọng nói: "Tôi giỏi hơn Lâm Tiểu Tiếu một chút."

"Giỏi hơn thì sao?" Lý Thúc Đồng nhìn Diệp Vãn, rồi chỉ vào tin tức trong máy đọc sách: "Có nhớ tập toàn Trần Thị bắt được một gã tên là Quách Hổ Thiền không? Thẩm phán đã đưa ra phán quyết, mấy ngày nữa tên này có thể được chuyển đến nhà tù số 18. Đến lúc đó, cậu gặp hắn xem sao."

Diệp Vãn gật đầu: "Trước kia đã từng liên hệ qua một lần. Người này không dễ ở chung, nhưng ít ra vẫn có thể nói chuyện được."

"Ừ." Lý Thúc Đồng gật đầu, lại hướng ánh mắt về phía Lâm Tiểu Tiếu: "Gã trai trẻ suy sụp sáng nay, cậu thấy thế nào?"

"Tôi đã quan sát kỹ càng, nhưng luôn cảm giác có điều gì đó không đúng." Lâm Tiểu Tiếu phân tích: "Nhìn thì thằng nhóc đó suy sụp nên ăn nói lung tung. Nhưng khi nó nói đến tập đoàn Vĩnh Lợi, lại chắc như đinh đóng cột, cứ như hiển nhiên ấy."

"Thân phận nó thì sao?" Lý Thúc Đồng hỏi.

"Đã điều tra, bên ngoài cậu ta có vỏ bọc là một nhân viên xã hội bình thường. Còn thực tế nó làm việc cho một tổ chức buôn bán chân giả ở thành phố 18 tên là Hắc Hổ. Dù việc buôn bán chân giả không có chứng cứ, nhưng nó vẫn bị gán cho cái mác trốn rồi bị tống vào đây. Tất cả quá khứ đã điều tra, nhưng không hề có thông tin về tập đoàn Vĩnh Lợi. Chưa nghe qua bao giờ." Lâm Tiểu Tiếu nói.

Chẳng ai biết Lâm Tiểu Tiếu thăm dò bằng cách nào. Cậu ta chỉ dùng thời gian một giờ đồng hồ, đã điều tra tất cả thông tin về gã trai trẻ kia.

Đây là một việc vô cùng thần kỳ.

Lý Thúc Đồng nói: "Tiếp tục chú ý, thằng này nhất định có vấn đề. Mà này, thanh niên đánh cờ với ta thì thế nào"

Lâm Tiểu Tiếu trả lời: "Ngài vừa mới đánh cờ xong, tôi còn chưa kịp tra. Trước giờ nghỉ trưa sẽ có câu trả lời cho ngài.”

"Tốt." Lý Thúc Đồng tiệp tục cúi đầu vào tin tức trong máy đọc sách.

Lâm Tiểu Tiếu lặng im quan sát Lý Thúc Đồng. Cậu ta hiểu ông chủ của mình bắt đầu chú ý đến thanh niên kia. Ngay khi chuẩn bị nói điều gì đó, gã bỗng quay đầu nhìn về phía bên ngoài phòng đọc sách. Lúc này, Khánh Trần chậm rãi đi tới, quan sát và đánh giá tỉ mỉ khu vực này.

Khánh Trần thoáng nhìn Lý Thúc Đồng, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống lấy một chiếc máy đọc sách từ giá rồi nhấn nút khởi động.

Khánh Trần chăm chú nhìn vào màn hình.

Nếu có phương pháp nào giúp tìm hiểu thế giới này một cách nhanh chóng nhất, thì đó chỉ có thể là đọc tin tức trong sách.

Có điều hắn không nghĩ tới, thế giới này thậm chí còn đào thải cả sách giấy, chỉ còn sử dụng mỗi sản phẩm điện tử.

Nhưng, khi hắn mở máy đọc sách ra lại không phải giao diện ứng dụng, mà là một màn hình đăng nhập.

Lâm Tiểu Tiếu lặng yên tới gần, khẽ cười nói: "Lần đầu tiên vào tù phải không? Muốn dùng máy đọc sách này, đầu tiên phải dùng số hiệu của cậu đăng ký một tài khoản. Chờ khi cậu có tài khoản rồi, trong đó sẽ có lịch sử tin tức cậu đọc gần đây, có cho riêng cậu những loại sách muốn đọc, cùng những cài đặt quen thuộc, cả tùy biến giao diện đọc nữa.”

Khánh Trần không ngờ trong tù lại được cung cấp thứ đồ chơi công nghệ thế này.

"Đúng rồi, trong đó có tích hợp trí tuệ nhân tạo. Cậu gọi tên là nó có thể giúp cậu tìm kiếm thông tin, giống thế này này." Nói đoạn Lâm Tiểu Tiếu rút ra một máy đọc sách khác rồi gọi: "Nhất."

"Có tôi." Bên trong máy đọc sách vang lên một giọng nữ dễ nghe. Khánh Trần nhớ rất rõ, âm thanh này giống như đúc giọng thông báo đến giờ ăn cơm vang lên trong nhà tù khi trước.

Giọng nói của AI nhưng không khiến người nghe cảm thấy cứng nhắc.

Lâm Tiểu Tiếu tiệp tục nói vào máy đọc sách: "Giúp tôi tìm quyển sách 'màu nâu' này."

"Được rồi, đã giúp ngài tìm được 'màu nâu'." Trí tuệ nhân tạo 'Nhất' trả lời.

"Thấy chưa?" Lâm Tiểu Tiếu đưa cái máy đọc sách trên tay mình cho Khánh Trần, quyển sách tên là 'màu nâu' đã được mở ra trong giao diện.

Khánh Trần nhìn lại chiếc áo tù của mình, số hiệu 010101.

Sau khi hắn đăng ký xong xuôi, lập tức quay về phía Lâm Tiểu Tiếu nói: "Chỗ nào có tin tức vậy? Giống như cái trên tay vị kia ấy?"

Lâm Tiểu Tiếu nhìn về phía máy đọc sách trong tay ông chủ của mình, sau đó nở nụ cười trả lời: "Đừng có mơ, tài khoản của cậu không có quyền truy cập, cả tôi cũng không."

Nghe vậy thì Khánh Trần đã hiểu, địa vị của Lý Thúc Đồng trong nhà tù này thuộc hàng siêu nhiên.

Tựa như lão có thể nuôi mèo trong này chẳng hạn.

Hắn không nói thêm điều gì nữa, chỉ cảm ơn xong lập tức cắm mặt vào xem nội dung bên trong máy đọc sách.

Lâm Tiểu Tiếu quay trở về bên cạnh Lý Thúc Đồng, lơ đãng đánh giá Khánh Trần.

Thế nhưng gã nhận thấy Khánh Trần lật máy đọc sách với tốc độ cực nhanh.

Bình thường, một trang trong máy đọc sách khoảng 800 chữ. Người bình thường phải mất một phút mới đọc hết một trang. Nhưng nhịp lật trang của Khánh Trần chỉ cỡ 2s.

Lâm Tiểu Tiếu khe khẽ nói với Lý Thúc Đồng: "Ông chủ, nó căn bản không hề đọc. Khả năng là muốn tiếp cận ngài."

"Không cần nhiều chuyện." Lý Thúc Đồng không ngẩng đầu lên mà nói: "Không nên xem thường kẻ đang cầu sinh. Nếu đặt cậu vào vị trí cậu ta, chỉ sợ cậu còn vội vàng hơn ấy. Tiểu Tiếu, phải học được cách đặt mình vào vị trí người khác."

Lâm Tiểu Tiếu cười khì đáp: "Tôi biết, tôi biết."

Khánh Trần tìm một chỗ ngồi xuống. Hắn không ngừng ghi nhớ nội dung trong máy đọc sách. Sau đó nhanh chóng chuyển trang, ngồi một thoáng đã qua ba giờ, thậm chí còn chưa thay đổi vị trí lần nào.

Với người khác đọc sách là một thú tiêu khiển. Nhưng với hắn, muốn tồn tại, muốn sống tiếp trong thế giới này, đây là cách duy nhất.

Nội dung bên trong máy đọc sách đã được lựa chọn tỉ mỉ, hầu như không có tin tức quan trọng nào. 95% nội dung là triết học và sách tâm lý.

Cũng chẳng sao, hiện tại tin tức nào với hắn đều quan trọng hết.

Khánh Trần là người trân trọng mọi thứ mà hiện tại mình có được.

Rất nhanh đã tới giờ ăn trưa. Cuối cùng, Lý Thúc Đồng cũng buông máy đọc sách trong tay xuống, đăng xuất tài khoản của mình.

Diệp Vãn đứng cạnh, nhanh chóng cầm lấy chiếc máy, rồi đặt lại nó vào vị trí trên giá sách.

Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu tựa như người phục vụ thân cận nhất bên cạnh Lý Thúc Đồng.

Lý Thúc Đồng đứng dậy, đảo mắt qua vị trí Khánh Trần. Lão cảm giác có điều gì đó kỳ lạ, chàng trai kia đọc sách vô cùng chăm chú, hình như lão đứng dậy hắn cũng không nhận ra, không hề giống đang diễn trò.

Lão đột nhiên lên tiếng: "Trang trước hàng thứ ba nội dung là gì?"

Âm thanh hiền hậu vang lên. Giọng nói chuyện khiến con người ta như được đặt trong một phòng trà đượm màu cổ kính, giống như một người lớn đang dạy bảo đứa cháu của mình.

"Thời điểm đang trật tự bỗng biến thành rối loạn, sẽ không thể dùng rối loạn mà duy trì trật tự để cứu vớt pháp luật." Khánh Trần ngẩng đầu lên trả lời.

Diệp Vãn giật chiếc máy đọc từ tay Khánh Trần, lật đến trang cần tìm rồi nói: "Ông chủ, không sai."

Lúc này, Khánh Trần nhìn thấy còn mèo đang nằm trên bàn bỗng mở to mắt. Hắn rõ ràng cảm nhận được sự kinh ngạc từ ánh mắt của nó.

Dường như nó có thể hiểu được cuộc trò chuyện và tỏ ra kinh ngạc trước năng lực của Khánh Trần.

Lý Thúc Đồng nghe Diệp Vãn xác nhận, có chút ngạc nhiên sau đó quay qua kêu con mèo lớn, vừa đi ra vừa cười nói: "Càng thú vị đây, đi nào ăn cơm thôi."

Không biết tại sao, Khánh Trần lại cảm thấy, những bước đi của Lý Thúc Đồng luôn mang theo khí chất đặc biệt. Bộ quần áo màu trắng dùng để luyện công lắc lư tung bay, giống như đang đi trên mây vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận