Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 158: Dương Thiệt Thị

Chương 158: Dương Thiệt ThịChương 158: Dương Thiệt Thị
Gia tộc Triệu Hoằng Nhuận “ở nhờ” có họ Ÿ Dương Thiệt,.
Cụ thể Dương Thiệt.: là thị hay là họ, Triệu Hoằng Nhuận cũng không quan tâm.
Nhất là khi Triệu Hoằng Nhuận nhìn mười mấy thành viên của tiểu tộc này đang run rẩy sợ hãi, hắn lại càng không có hứng thú.
“Dương Thiệt Đạo?”
Triệu Hoằng Nhuận đưa mắt nhìn lão già đang nói lời nịnh nọt nhưng trong ánh mắt có sự sợ hãi, rõ ràng lão già này chính là tộc trưởng gia tộc, người đứng đầu gia đình hay đại loại thế.
“Vâng vâng, tiểu nhân chính là Dương Thiệt Đạo.” Lão đầu khúm núm lấy lòng, lại lén nhìn binh sĩ trong nhà.
Từ kiểu dáng áo giáp có thể đoán được: bọn hắn là binh Sở.
Vấn đề nằm ở một đám binh sĩ khác, những binh sĩ mặc giáp sắt màu đen.
Toàn bộ Sở quốc, có thể có bao nhiêu ấp quân dùng sắt chế tạo áo giáp?
Rõ ràng, đám binh sĩ này không phải binh Sở.
I Chẳng lẽ là binh Ngụy?
Dương Thiệt Đạo cảm thấy hoảng hốt.
Kỳ thực khi Yến Mặc cùng Lý Ngập khống chế toàn thành, không ít người chạy đi báo tin cho các gia tộc, Dương Thiệt Đạo cũng vừa nghe gia nô báo lại, nói là quân Ngụy đánh vào Nhữ Nam. Lúc đó, Dương Thiệt Đạo chẳng thèm ngó tới, còn mắng gia nô một trận.
Hắn nghe nói, Hùng Thác đại nhân đang dẫn 16 vạn đại quân đánh bại quân Ngụy, làm sao quân Ngụy có thể đánh tới Nhữ Nam?
Thật không ngờ, chỉ một ngày sau, liền có binh Ngụy xông vào trang viên nhà hắn.
Mà làm cho hắn cảm thấy khiếp sợ là, Yến Mặc và đám người là tướng Sở, lại đứng cùng một chỗ với quân Ngụy, đe dọa những gia tộc trong thành.
Lấy lại bình tĩnh, Dương Thiệt Đạo xoa đôi bàn tay, nịnh nọt: “quân thượng...”
Nhưng lời của hắn còn chưa nói xong, liền bị Yến Mặc ngắt lời.
“Cái gì quân thượng, vị này là Đại Ngụy Túc vương điện hạ!” Dương Thiệt Đạo bị Yến Mặc quát lớn mà toàn thân run lên. Mở to có chút mờ mắt cẩn thận nhìn Triệu Hoằng Nhuận, cảm thấy âm thầm cô.
Ï Vương? Ngụy vương? Ngụy vương nhỏ tuổi như vậy?
Không thể trách hắn thiếu hiểu biết, chỉ có thể nói thời đại này nhận truyền tin tức có hạn chế, giống như nhiều người Ngụy không biết “ấp quân” là gì, thì Sở quốc bên này, cũng không biết vì sao Ngụy quốc nhiều vương đến vậy.
Chẳng lẽ Ngụy quốc không sợ vong quốc vì các bậc đế vương chinh phạt lẫn nhau?
Xét từ khía cạnh này, Dương Thiệt Đạo nhầm Triệu Hoằng Nhuận là Ngụy vương cũng không thể trách, dù sao ở Sở quốc, “vương” chính là chí cao vô thượng, một quốc gia cũng chỉ có một vương. Nghĩ tới đây, Dương Thiệt Đạo càng cung kính, nịnh nọt: “thì ra là Ngụy Vương...”
Lần này hắn cũng bị cắt ngang, nhưng người cắt ngang hắn là Trầm Úc.
“Cái gì Ngụy vương?! Túc vương!”
Trâm Úc quát lớn.
Hắn tự nhủ, nói đùa, Ngụy vương sao có thể tùy tiện gọi?
Nếu truyền ra ngoài, nói không chừng sẽ có người cho rằng điện hạ muốn trở thành Ngụy Vương.
Liên tiếp hai lần bị mắng, Dương Thiệt Đạo gương mặt già nua trở nên rất khó coi, sắc mặt tái đi không còn chút máu.
Phía sau hắn, đứa bé gái trong tay cô gái trẻ không biết là con dâu hay là tiểu thiếp bỗng òa khóc. Mà người nhà Dương Thiệt, cũng sợ xanh mặt, không ngừng nhìn sang đám binh sĩ, chỉ sợ những binh sĩ kia không vui sẽ giết chết bọn hắn.
Nhìn bé gái đang khóc, Triệu Hoằng Nhuận phất tay, ra hiệu Trâm Úc cùng Yến Mặc đừng lắm miệng, hắn nhẹ nhàng nói với Dương Thiệt Đạo: “gọi Túc vương là được.”
Nghe vậy, Dương Thiệt Đạo vội vàng cung kính hô: “Túc.... Túc vương.”
“Ừm” Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, không nhanh không chậm nói: “bản vương mới đến, tạm thời chưa có chỗ ở, bất đắc dĩ quấy rầy quý phủ, xin thứ lỗi.”
Dương Thiệt Đạo mở to mắt, giật mình nhìn Triệu Hoằng Nhuận. Bởi vì hắn cảm giác Túc vương ôn tồn lễ độ, ăn nói lịch sự, có phong cách quý tộc hơn cả quý tộc Sở quốc. Nói đùa, Triệu Hoằng Nhuận thế nhưng là công tử, thuở nhỏ bị yêu cầu học không ít lễ nghị, lời nói cử chỉ, đều là do lễ quan dạy dỗ nên.
Vì thế, mà lúc còn nhỏ Triệu Hoằng Nhuận đã ăn bao nhiêu trái đẳng?
Nhưng lúc này, gian khổ của Triệu Hoằng Nhuận đã được đền đáp, nghỉ thức cung đình bao năm học tập, khiến Dương Thiệt Đạo vừa nhìn liền biết đối phương là đại quý tộc, lập tức càng thêm cung kính, hành lễ: “ Túc vương giá lâm hàn xá, thật sự làm cho Dương Thiệt thị bồng tất sinh huy...”
Dù sao Sở quố xem trọng huyết thống, xem trọng dòng dõi xuất thân, xuất thân cao quý mới dễ dàng được người khác tán thành.
T Ờ, thì ra “Dương Thiệt" là thị..../
Triệu Hoằng Nhuận nhìn như hài lòng gật đầu với Dương Thiệt Đạo, nhưng kỳ thực, hắn biết được Dương Thiệt là thị mới gật đầu.
Nhưng hành động này, đã khiến nỗi sợ của Dương Thiệt Đạo giảm đi.
Dù sao, ở bất cứ quốc gia nào, gật đầu cùng mỉm cười không phải biểu hiện của thù địch.
Ở bên cạnh, Yến Mặc thấy sắc trời không còn sớm, mà đám người Triệu Hoằng Nhuận vẫn còn chưa dùng cơm, thế là, hắn ra lệnh cho Dương Thiệt Đạo: “chuẩn bị mấy căn phòng tốt, ngoài ra chuẩn bị một bàn thịt rượu, hiểu chưa?”
Đừng thấy Yến Mặc nói năng lỗ mãng, nhưng giọng điệu kiểu này, lại làm cho Dương Thiệt Đạo trút được gánh nặng, theo hắn thấy, chỉ cần bọn hắn cẩn thận làm việc, tin rằng Túc vương sẽ không để binh sĩ sát hại bọn hẳn. Thế là, sau khi xin phép Triệu Hoằng Nhuận. Dương Thiệt Đạo vội vàng chuyển người trong nhà tới phòng khác, kêu gia nô chuẩn bị mấy căn phòng tốt, rồi ra lệnh nhà bếp chuẩn bị thịt rượu.
“Ngươi ở lại bên cạnh điện hạ.”
Trầm Úc thấp giọng nói với Trương Ngao một câu, liền dẫn theo vài tên binh sĩ đi về phía nhà bếp.
Để tránh cho đồ ăn bị cho vào thứ gì đó.
Trầm Úc phải đích thân đi xuống nhà bếp giám sát cẩn thận, thậm chí mỗi một món ăn đưa ra, hắn cũng sẽ cho đầu bếp thử độc.
Quay lại Triệu Hoằng Nhuận bên này.
Triệu Hoằng Nhuận đồng ý để người nhà Dương Thiệt Đạo chuyển sang phòng khác. Vì thế mà Dương Thiệt Đạo mới thở phào, liên tục quát lớn, thúc giục gia nô chuẩn bị bàn tiệc, cùng với rượu, đũa và những thứ cần cho bữa tiệc.
Trong lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận tò mò nhìn gia nô trong sảnh.
Hắn phát hiện, tiểu tộc này chỉ có vài người, nhưng gia nô, số lượng không chỉ 20, 30 người?
Bởi vì tò mò, hắn hỏi: “ Dương Thiệt Đạo, Dương Thiệt thị, có bao nhiêu người?”
Dương Thiệt Đạo cẩn thận đáp lời: “trong nhà tiểu nhân có hai đứa con trai, một cháu trai, một cháu gái, cả hai khuyển tử đã thành hôn...”
“Bản vương không cần chỉ tiết, chỉ hỏi nhà ngươi có bao nhiêu người.”
“13 miệng.” Dương Thiệt Đạo cung kính trả lời. “Có bao nhiêu... Ngô, tôi tớ?”
Dương Thiệt Đạo nghĩ nghĩ, không chắc lắm trả lời: “đại khái. Hơn 60 người."
Ï Vẻn vẹn chỉ là tiểu gia tộc, lại có hơn 60 gia nô? ,
Triệu Hoằng Nhuận sắc mặt cổ quái đánh giá Dương Thiệt Đạo, hỏi: “nhà ngươi rất nhiều tiền?”
Dương Thiệt Đạo há to miệng, bị dọa sợ, quỳ xuống đất, liên tục khẩn cầu: “tiểu nhân nguyện dốc hết gia tài. Chỉ mong Túc vương tha Dương Thiệt thị tính mạng..."
Ï Lão nhân này rất thức thời.
Triệu Hoằng Nhuận buồn cười, kỳ thực hắn không có ý định cướp đoạt tài sản gia đình này, dù sao hắn dự định sống tạm ở đây. Vậy nên hắn không muốn dùng gia tộc này khai đao.
“Đứng lên đi. Bản vương chỉ thuận miệng hỏi chút” Triệu Hoằng Nhuận ra hiệu.
Thấy vậy, Dương Thiệt Đạo lúc này mới khúm núm bò dậy.
Đứng bên cạnh, Yến Mặc đoán được Triệu Hoằng Nhuận muốn hỏi điều gì, thấp giọng giải thích: “ Túc vương điện hạ hiểu lâm, Dương Thiệt thị, đúng là một tiểu thị tộc... Mấy chục gia nô ở Sở quốc không tính là gì. Cứ đến cuối năm, nếu điện hạ mang một bao gạo ra hét lớn, không biết có bao nhiêu thanh niên tranh nhau làm gia nô cho điện hạ... Thù lao của bọn hắn, chỉ cần bao ăn ở mà thôi.”
“Còn có chuyện này?” Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc, trong lòng tự nhủ, không tốn tiền mà mua được gia nô? Cái này ở Ngụy quốc là không thể xảy ra.
“Làm gia nô, ít nhất còn có thể tiếp tục sống.” Yến Mặc khẽ thở dài, liếc qua Dương Thiệt Đạo, tiếp tục nói: “tin tưởng gia nô ở đây, phần lớn là nông dân của gia đình này, bởi vì thu hoạch không tốt, không trả nổi số giống đã thuê, liền bán đi ruộng đồng, làm gia nô trả nợ... Điện hạ đừng cho rằng mạt tướng nói đùa, trên thực tế, gia nô không phải là tùy tiện nhận... Có rất nhiều người, hoặc là đi lính, hoặc là chết đói, đây chính là hiện trạng Sở quốc."
“Vị tướng quân này nói đúng... Dương Thiệt Đạo liên tục gật đâu đồng ý lời Yến Mặc nói, đồng thời càng thêm chắc chắn : vị tướng quân này, nhất định là người Sở, bởi vì chỉ có người Sở mới rõ tỉnh huống trong nước.
“Vậy... Những đại thị tộc, bọn hắn có bao nhiêu gia nô?” Triệu Hoằng Nhuận hiếu kỳ hỏi.
Yến Mặc nghĩ ngợi một lúc, vừa cười vừa nói: “đại thị tộc chân chính, thì sẽ ở cùng một thành trì với người khác... Phía bắc Nhữ Nam là Chính Dương, chờ đến Chính Dương huyện, nhìn thấy từng †òa thành nhỏ do đại thị tộc đặt tên, điện hạ liền có thể biết, cái gì mới là thịnh vượng giàu có mà phô trương vô độ đại thị tộc!"
Giọng nói của hắn đầy sự khinh miệt.
“Bản vương rửa mắt mong chờ!”
Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên có hứng thú, mặc dù hắn chưa bao giờ muốn cướp bóc dân Sở, nhưng đại thị tộc trong miệng Yến Mặc, Triệu Hoằng Nhuận không có ý định bỏ qua.
Dù sao, lần này hắn đánh vào lãnh địa Hùng Thác, chính là vì lợi ích. Bất kể nhân khẩu hay tài phú, hắn muốn hết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận