Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 160: Yến Tiệc

Chương 160: Yến TiệcChương 160: Yến Tiệc
Triệu Hoằng Nhuận từ nhỏ ở trong cung đình, mặc dù vương tộc Ngụy quốc quản giáo cực kỳ nghiêm ngặt đối với công tử chưa xuất các, nhưng những buổi tiệc hàng năm, hắn vẫn có thể thưởng thức vũ nữ nhảy múa.
Khoan nói, Dương Thiệt thị chỉ là một tiểu thị tộc, vũ nữ trong nhà tất nhiên không bằng vũ nữ trong cung, nhưng không thể phủ nhận, những Sở quốc nữ nhân mặc loại áo tay dài để múa, thật đúng làm Triệu Hoằng Nhuận mở rộng tầm mắt.
Vũ đạo Ngụy nữ, trong mắt Triệu Hoằng Nhuận động tác tương đối cứng nhắc, mỗi động tác đều có quy định, mặc dù mấy chục, thậm chí mấy trăm vũ nữ Ngụy quốc đồng thời nhảy múa, cũng làm hai mắt người ta tỏa sáng. Nhưng nhìn nhiều, cảm giác mới lạ dần dần biến mất, giống như Triệu Hoằng Nhuận vậy, cảm thấy vũ đạo Ngụy nữ cũng bình thường.
Nhưng nhìn Sở nữ múa, Triệu Hoằng Nhuận không biết các nàng được dạy bảo vũ đạo hay chưa, trong mắt Triệu Hoằng Nhuận, mỗi một thiếu nữ đang múa theo cách riêng, rõ ràng cách múa không giống nhau, nhưng toàn thể không hề lộn xộn.
Ừm, chuẩn xác mà nói, các nàng cùng một nhịp điệu động tác gần giống, nhưng dáng múa bất đồng.
Chính vì động tác gân giống, nên cho dù có lộn xộn, cũng tạo cảm giác trăm hoa đua nở. Rất khác so với vũ đạo đồng đều của Ngụy quốc.
Đương nhiên lý do quan trọng nhất, phải là Sở nữ xinh đẹp. "Xinh đẹp" ở đây, không phải nói Ngụy nữ không xinh đẹp, chỉ có thể nói là so với Ngụy nữ, Sở nữ có màu da trắng nõn giống như bạch ngọc lại giống như phủ lên một lớp huỳnh quang.
Sở nữ, rất đẹp.
Không chỉ một mình Triệu Hoằng Nhuận thấy thế, mà từ trong mắt các tướng lĩnh trong sảnh không khó nhận ra, ngay cả Bách Lý Bạt, cũng vừa uống rượu vừa say sưa nhìn một nữ nhân trong số đó.
Về điểm này, Ngụy nữ "đẹp" khác Sở nữ.
Ở Ngụy quốc, một mỹ nhân, đầu tiên phải có dung mạo đoan chính, sống mũi thẳng, tương truyền sống mũi thẳng thì vượng phu, vượng gia. Nên, trong Ngụy quốc, để có thể trở thành chính thất, đều là nữ nhân có sống mũi thẳng. Nhưng về màu da, da Ngụy nữ thường có màu vàng.
Ở Sở quốc, Khuất Thăng, Yến Mục đã nói, mỹ nhân nằm ở dáng người và màu da. Nhất là màu da, dù một nữ nhân có màu da trắng nõn, nhưng trắng một cách nhợt nhạt, thì không đủ tư cách xưng là mỹ nhân. Chỉ có làn da trắng nõn như ngọc, mới có thể xưng là mỹ nhân.
Ngoại trừ màu da trắng, người Sở yêu cầu rất cao với dáng người, nói một cách đơn giản chính là gầy, gây mà thon.
Đương nhiên, không phải là gây trơ xương, mà là mảnh mai, có thể là do khung xương tương đối tinh tế.
Còn có eo thon, cái gọi là đường cong đẹp được thể hiện rõ nét trên người Sở nữ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, tư thế múa của Sở nữ không chỉ thể hiện dáng người mà còn dụ dỗ nam nhân. Ít nhất những thị tộc nuôi dưỡng vũ nữ, mục đích chính vì chiêu đãi khách quý.
Sau khi kết thúc điệu múa, các nàng không hề rời đi, mà là đi đến các bàn, ngồi xuống bồi rượu .
Khuất Thăng, Yến Mục và tướng lĩnh có xuất thân Sở quốc đương nhiên sẽ không lạ lẫm phương thức đãi khách kiểu này, thoái mái ôm những nữ nhân đó vào trong lòng.
Nhưng cách đãi khách này, làm Bách Lý Bạt, Lý Ngập và các tướng lĩnh Ngụy quốc không thể thích ứng, trong lòng có do dự đồng thời cũng ngứa ngáy.
Tuy thế, đám Bách Lý Bạt nhanh chóng tiếp nhận, nhập gia tùy tục.
Lập tức, Trần Thích, Vương Thuật cũng dần chìm đắm trong sự cám dõ của Vũ nữ. Chỉ khổ Mạnh Ngỗi cùng Bùi Chiêm hai vị quan văn, có lẽ là thấy chuyện này trái với lời dạy của thánh nhân, mồ hôi tuôn ra, mắt nhìn thẳng, tư thế ngồi cứng nhắc. Thấy vậy Triệu Hoằng Nhuận cười thâm trong lòng: quan văn cuối cùng không tùy ý như võ tướng.
Là người có địa vị cao nhất trong tộc, Dương Thiệt Đạo đương nhiên sẽ không quên mất Triệu Hoằng Nhuận, dùng ánh mắt ra hiệu vũ nữ đẹp nhất ở đây tới cạnh Triệu Hoằng Nhuận bồi rượu.
Thấy vậy, Trương Ngao nhíu mày.
Trương Ngao không hề muốn vũ cơ "không sạch sẽ" của Dương Thiệt thị ngồi cạnh Triệu Hoằng Nhuận bồi rượu, có trời mới biết, nữ nhân này đã "tiếp đãi" qua bao nhiêu khách.
Nhưng hiện tại, Trâm Úc không ở đây, thế nên hắn chỉ nhíu mày, chứ cũng không nói thêm gì.
Dù sao, Trầm Úc mới là người thân thuộc với Túc vương Triệu Hoằng Nhuận, mà hắn, chỉ là từ chỗ Cửu công tử mượn tới, mặc dù quan hệ cũng tương đối thân cận, nhưng Trương Ngao không có tư cách nói gì.
Lời khuyên chỉ có Trầm Úc mới đủ †ư cách nói, mà Trương Ngao hắn không thể nói.
Khi Trương Ngao đang không biết có nên đuổi nữ nhân bên cạnh Túc vương đi không, thì Triệu Hoằng Nhuận đang đánh giá Sở nữ bên cạnh.
Mặc dù mỹ nhân trước mặt có dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, làm Triệu Hoằng Nhuận cũng cảm thấy nóng trong lòng, nhưng nhìn ra trong mắt đối phương có sự e ngại và bất an, lại khiến hứng thú của Triệu Hoằng Nhuận giảm đi.
Có thể thấy, mỹ nhân này không thật tâm tới bồi rượu, có lẽ tất cả vũ nữ ở đây đều không thật tâm, các nàng chỉ không có lựa chọn mà thôi.
Chính là vì điều này, Triệu Hoằng Nhuận cũng không làm gì. Hoặc cũng có thể là do hắn có suy nghĩ tương tự Trương Ngao.
Nhưng dù vậy, không thể phủ nhận vẻ đẹp của mỹ nhân này.
Nhìn nàng, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi nhớ nhung Tô Cô nương, bởi vì Tô cô nương cũng giống Sở nữ, da trắng nốõn như ngọc. Lại thêm dáng người cũng thướt tha, mảnh mai.
Tô cô nương... Chẳng lẽ người Sở? ¿¡
Triệu Hoằng Nhuận sờ cằm suy
đoán. Trước kia, Triệu Hoằng Nhuận cũng không tìm hiểu lai lịch Tô cô nương, chỉ chủ quan cho rằng Tô cô nương là bạch ngọc mỹ nhân hiếm thấy, thế nhưng, vừa nghe Yến Mặc nói, có rất nhiều Sở nữ bị bán đến Ngụy quốc. Điều này làm Triệu Hoằng Nhuận có suy đoán.
Bây giờ xem ra, Tô cô nương không giống con gái Ngụy quốc, mà càng giống Sở nữ.
Ï Chẳng lẽ Tô cô nương cũng là bị bán đến Đại Ngụy 2 .¡
Triệu Hoằng Nhuận yên lặng uống rượu, trong lòng không thoải mái.
Dù sao Tô cô nương là nữ nhân của hắn, cho nên, đoán được Tô cô nương từng trải qua chuyện không may, Triệu Hoằng Nhuận đương nhiên sẽ càng yêu thương nàng.
Khi Triệu Hoằng Nhuận cau mày, vừa uống rượu vừa suy nghĩ về Tô cô nương, thì ở một góc, Dương Thiệt Đạo nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận thờ ơ với mỹ nhân bên cạnh, trong lòng âm thâm lo lắng.
Bỗng nhiên, hắn nghĩ tới điều gì, võ trán một cái.
ƒ Ta thật ngốc!... Túc vương, sao có thể để ý những cô gái này. ,¡
Nhận ra điều đó, hắn vội vàng ra ngoài, không biết đi làm gì.
Hắn rời đi, không ảnh hưởng gì đến buổi tiệc, khi rượu gần cạn, mọi người trong sảnh dần dần không còn gò bó, ôm vũ nữ trong ngực, cười đùa vui vẻ.
Không thể phủ nhận, rượu là thứ tốt để tăng tiến tình cảm, sau khi uống cạn mấy thùng rượu, các tướng lĩnh say khướt đâu còn nhớ ai là Tuấn Thủy doanh, ai là Bình Dương quân, ai là Yên Lăng binh, từng người xưng huynh gọi đệ, giống như đã quen biết nhiều năm.
Triệu Hoằng Nhuận vui mừng khi thấy điều, hắn thấy, Khuất Thăng còn tốt, nhưng Yến Mặc, Tả Tuân, Hoa Du, Công Dã, Tả Khâu Mục thường ngày quá thận trọng, mặc dù làm vậy không gây phản cảm, nhưng quá thận trọng, cũng không lợi cho đoàn kết, dễ dàng ngăn cách đôi bên.
Như trước mắt, kỳ thực không tệ.
Lúc này, một binh sĩ chạy vào, thì thâm với Khuất Thăng vài câu.
Khuất Thăng nghe xong, xua tay bảo binh sĩ đó lui ra, lảo đảo bước tới gân Triệu Hoằng Nhuận, nói thầm với Triệu Hoằng Nhuận: "điện hạ, những thị tộc kia phái người tới một đám người đang đứng bên ngoài phủ Dương Thiệt."
"Ờ" Triệu Hoằng Nhuận tùy tiện đáp.
Nhớ lại thời điểm vừa vào thành, hắn rất để ý đến các thị tộc, nghĩ muốn kiếm một khoản, nhưng hắn vừa từ chỗ Yến Mặc biết được, ở Nhữ Nam thành, chỉ là trung tiểu thị tộc, chân chính đại thị tộc sẽ không sống trong thành, biết được vậy, Triệu Hoằng Nhuận lập tức mất đi hứng thú.
"Chuyện này giao cho ngươi... Đừng làm cho người dân Nhữ Nam căm hận chúng ta."
Ï Là đừng có giết quá nhiều người? /¡
Khuất Thăng ngầm hiểu, nháy mắt với Tả Tuân, Tả Khâu Mục, rồi dẫn hai người rời đi.
Cảnh này, bị Tuấn Thủy Doanh tướng lĩnh nhìn thấy.
Với việc Khuất Thăng dẫn người rời đi, bọn hắn biết rõ, dù sao có một số việc, để Khuất Thăng và Sở tướng ra mặt, tốt hơn so với người Ngụy bọn hắn.
Vì vậy, bọn hắn ăn ý không ai nói gì, cứ uống rượu.
Cứ vậy đến đêm khuya, các tướng đều đã say, được binh sĩ đỡ về những căn phòng do Dương Thiệt Đạo chuẩn bị, tiếp đó, được vũ nữ dìu đi nghỉ ngơi.
"Bản vương cũng đi nghỉ."
Tạm biệt xong, Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nói với vũ nữ bên cạnh hẳn: "không cần đi theo bản vương, ngươi trở về nghỉ ngơi đi."
Hắn đương nhiên biết, nếu hắn không nói gì, thì vũ nữ này sẽ một mực đi theo hắn, đi theo hắn lên giường.
Vũ nữ kia bị Triệu Hoằng Nhuận uyển chuyển cự tuyệt, lúc đầu có vẻ hoảng sợ bất an, cho đến khi có một gia nô thì thầm vào tai nàng, nàng mới như trút được gánh nặng hành lễ với Triệu Hoằng Nhuận.
Một lúc sau, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo Trương Ngao và vài tên binh Nguy, dưới sự chỉ dẫn của gia nô đi tới gian phòng được chuẩn bị riêng cho hắn.
Triệu Hoằng Nhuận trực tiếp đẩy cửa bước vào, mà Trương Ngao thì sau khi bố trí binh sĩ canh chừng bên ngoài, cũng đi vào phòng, bảo vệ bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận.
"Cuối cùng cũng có thể an tâm nghỉ ngơi một đêm..."
Duỗi tấm thân mệt mỏi, Triệu Hoằng Nhuận nằm lên giường, mấy ngày nay gấp rút lên đường trong gió tuyết, thật sự đã khiến hắn mệt chết.
F Ừm? ¡j Bỗng nhiên, Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, bởi vì đang nằm trên giường, tay hắn bỗng nhiên chạm vào một vật mềm mềm, có vẻ như là cánh tay.
Hắn nhéo nhéo, nhận ra là một cánh †ay nữ nhân, tinh tế mềm mại.
Hắn sửng sốt, kéo chăn ra nhìn, thì thấy trong chăn, có một tiểu cô nương da trắng trần truồng đang nằm, đôi mắt to sáng ngời có hoảng sợ, có ngượng ngùng nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ï Thật là một tiểu mỹ nhân... /
Triệu Hoằng Nhuận choáng váng, thầm nghĩ.
Nhưng mà, thật nhỏ... ¡
Bạn cần đăng nhập để bình luận