Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 213: Tiệc Mừng

Chương 213: Tiệc MừngChương 213: Tiệc Mừng
Đại Ngụy năm Hồng Đức thứ 17, ngày 10 tháng 4, hoàng đạo thanh long, kị an táng, còn những việc khác đều tốt.
Vào ngày này, Ngụy vương thông qua Trung Thư tỉnh chính thức hạ chiếu, ở "Tụ Anh Điện" mở tiệc chiêu đãi, luận công ban thưởng với những người có công.
Tiệc ăn mừng lần này được mời có, Túc vương Triệu Hoằng Nhuận, đại tướng quân Bách Lý Bạt, và năm vị tướng Lý Ngập, Tào Giới, Cung Uyên, Vu Thuần, Ngô Bí.
Lại có Nãng Sơn doanh đại tướng quân Tư Mã An, Phần Hình Tắc đại tướng quân Từ Ân, nguyên Yên Lăng Huyện lệnh Bùi Chiếm, Yên Lăng quân tướng quân Trần Thích, phó tướng Vương Thuật, Mã Chương.
Còn có quan viên theo quân chỉnh chiến, lấy Công Bộ tả thị lang Mạnh Ngỗi đứng đầu.
Thậm chí, cả Khuất Thăng, Yến Mục các hàng tướng có công cũng được mời.
Ngoài ra, vẫn còn thái tử Hoằng Lễ, các vương tử, cùng với các quan viên từ cấp lang trở lên.
Có thể nói, bữa tiệc ở Tụ Anh Điện chính là bữa tiệc lớn nhất mấy năm gần đây của Ngụy quốc, số người được mời lên tới hơn 300 người, số giám giám và cung nữ phục vụ cho bữa tiệc này cũng hơn ngàn người, lại có quan nhạc, vũ nữ hơn trăm người, tóm lại là vô cùng long trọng, vô cùng hoành tráng.
Vào ngày này, Triệu Hoằng Nhuận đã sớm bị Ngọc Lung công chúa gọi dậy, ở trong Văn Chiêu Các liên tục thử đồ. Mặc dù Triệu Hoằng Nhuận không quan tâm đến trang phục, nhưng Ngọc Lung công chúa lại không cho là vậy, dưới cái nhìn của nàng, đệ đệ nàng hôm nay là nhân vật chính của bữa tiệc, không biết sẽ có bao nhiêu cặp mắt nhìn vào, sao có thể qua loa đại khái?
"Bộ này thế nào?"
Ngọc Lung công chúa từ tủ quần áo lấy ra một bộ áo gấm màu xanh xám, để Trầm Úc, Lữ Mục cầm lấy, sau đó hỏi ba nữ nhân, Mị Khương, Mị Nhuế, Dương Thiệt Hạnh.
Có lẽ là do sống nhiêu năm trong cung, khiến Ngọc Lung công chúa không có ác cảm với người Sở, nên khi biết xuất thân mấy người Mị Khương, nàng không hề có hành động gì quá đáng, ngược lại, bởi vì có số tuổi tương tự, nên 4 người rất nhanh quen thuộc lân nhau. Nhất là nha đầu không tim không phổi Mị Nhuế, chỉ mấy đĩa bánh ngọt liền dỗ Mị Nhuế liên tục ho Ngọc Lung công chúa là tỷ tỷ, làm Mị Khương bó tay lắc đầu.
"Màu trầm quá" ở một bên, Mị Khương nâng chén trà chậm rãi thưởng thức, từ tốn nói.
Vừa dứt lời, Dương Thiệt Hạnh cũng uyển chuyển đề nghị: "Ngọc Lung tỷ tỷ, nô cảm thấy điện hạ hôm nay mặc đồ màu rực rỡ thì tốt hơn..."
"Ừm...' Nghe Mị Khương và Dương Thiệt Hạnh đề nghị, Ngọc Lung công chúa tay ôm má đi tới đi lui, rồi nói: "hai vị muội muội cảm thấy, bộ nào mới hợp Hoằng Nhuận?"
"Đỏ thãm"
"Đỏ thâm" Mị Khương và Dương Thiệt Hạnh đồng thanh đáp.
Không nghĩ tới đối phương nhất trí với mình, Mị Khương kinh ngạc quay đầu nhìn Dương Thiệt Hạnh, đã thấy Dương Thiệt Hạnh xấu hổ cúi đầu.
Trước đây, khi lần đầu tiên Triệu Hoằng Nhuận đến phủ Dương Thiệt thị, đã mặc một bộ quần áo màu đỏ thẫm, điều này đã để lại ấn tượng sâu sắc với Dương Thiệt Hạnh.
Còn Mị Khương cũng nói đỏ thâm, là vì lúc Triệu Hoằng Nhuận cõng nàng, trên thân mặc một bộ trang phục màu đỏ thẫm.
"Màu đỏ thâm..." Ngọc Lung công chúa ngẫm nghĩ phút chốc, gật đầu nói: "Mục Thanh, Cao Quát, các ngươi cất những bộ này đi. Trầm Úc, Lữ Mục lấy tất cả trang phục màu đỏ thâm ra đây."
Các tông vệ nhìn nhau, im lặng thở dài, thuận theo mệnh lệnh công chúa điện hạ mà làm việc.
Trong chốc lát, tất cả trang phục màu đỏ thẫm được lấy ra khỏi tủ, tổng cộng có 11 bộ.
Mỗi một tông vệ cầm một bộ, xếp thành hàng trước mặt mấy nữ nhân. Ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng không thoát khỏi, vẻ mặt câm nín đứng giữa các tông vệ.
Nhìn khuôn mặt khổ sở của Triệu Hoằng Nhuận, Mị Khương trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn cười.
Nàng có cảm giác, vòng tròn xung quanh Triệu Hoằng Nhuận không giống những quý tộc mà nàng biết, so với quý tộc nước Sở càng là một trời một vực.
Nó tạo cho người ta một cảm giác rất ấm áp.
Chọn mất nửa ngày, 3 nữ nhân mới thống nhất, chọn được một bộ cho Triệu Hoằng Nhuận, bộ đồ đó lấy màu đỏ thâm làm nền, bên trên thêu kỳ lân đang đặt chân trên những đám mây, vừa có ý chúc phúc, lại thể hiện uy phong.
Chờ sau khi Triệu Hoằng Nhuận tắm rửa và thay trang phục xong, Ngọc Lung công chúa lại tự mình chải đầu cho hắn, sau đó dùng một sợi dây màu đỏ buộc tóc, nhưng vì Triệu Hoằng Nhuận còn chưa được ban mũ, nên chỉ có thể dùng một cây trâm ngọc để cố định mái tóc.
Tiếp đó Triệu Hoằng Nhuận buộc lên thắt lưng bằng ngọc, bên ngoài khoác một chiếc áo màu tím, làm không những Ngọc Lung công chúa và Dương Thiệt Hạnh ánh mắt tỏa sáng, ngay cả Mị Khương cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Triệu Hoằng Nhuận lúc này, nhìn hết sức oai hùng, khí thế bất phàm.
Nhưng chỉ là mấy nữ nhân hài lòng, còn Triệu Hoằng Nhuận thì không hài lòng lắm. Nhất là chiếc áo bào bên ngoài, là thứ hắn ghét cay ghét đắng, áo bào ngoại trừ đẹp đẽ thì chẳng có tác dụng gì, lại còn vướng víu khiến đi đứng trở lên bất tiện.
Bất quá, thấy Ngọc Lung công chúa cao hứng, Triệu Hoằng Nhuận tạm thời nhịn xuống.
Sau khi đi giày, Ngọc Lung công chúa lại tự mình buộc lên thắt lưng của Triệu Hoằng Nhuận một miếng ngọc bội, công cuộc chọn trang phục cho Túc vương cuối cùng cũng kết thúc.
Ngay sau đó, Ngọc Lung công chúa lại bận rộn chọn trang phục cho chính nàng và mấy người Mị Khương, Mị Nhuế, Dương Thiệt Hạnh, sau khi chọn xong, nàng lại tiếp tục chọn trang phục cho các tông vệ, nhìn nàng phấn khích, như thể không biết mệt mỏi. Mà thừa lúc Ngọc Lung công chúa đi thay trang phục, Mị Khương đặt chén trà trong tay xuống, ngồi cạnh Triệu Hoằng Nhuận, thấp giọng hỏi: "ngươi xác định muốn mang ta và muội muội đi dự tiệc?"
Như nhìn thấu tâm tư của nàng, Triệu Hoằng Nhuận cười nhạt nói: "để hai người các ngươi ở Văn Chiêu Các, hai ngươi không cảm thấy cô đơn sao?... Không sao, buổi tiệc lần này khá hoành tráng, dân theo mấy gia quyến không tính là gì. Nhưng..."
Ï Gia quyến?
Mi Khương mặt ửng hồng, không hiểu hỏi: "nhưng sao?"
Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn MỊị Nhuế, nhẹ nhàng nói: "ngươi phải trông chừng cẩn thận nha đầu ngu xuẩn kia!"
F...J Mị Khương im lặng nhìn Triệu Hoằng Nhuận, rồi nói: "đã biết."
Ngay khi hai người đang trò chuyện, một tên cung nữ vội vã từ gian trong đi ra, cung kính kêu: "Khương cô nương, Nhuế cô nương, công chúa mời hai vị vào trong."
"Vậy... Ta đi một chút." Liếc Triệu Hoằng Nhuận, Mị Khương mất tự nhiên nói một câu, rồi đứng dậy, đến cạnh Mị Nhuế, giơ tay gõ đầu muội muội, tức giận nói: "đừng ăn nữa, nhanh đi thay quần áo"
"Ờ" Biết yến tiệc có nhiều món ngon, làm nha đầu thèm ăn này rất có hứng thú, liền chạy nhanh vào trong phòng.
Một tiếng sau, khi mấy nàng xuất hiện lần nữa, không chỉ khiến các tông vệ trợn mắt há mồm, ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng thất thần.
Người thu hút ánh nhìn nhất trong 4 người là Ngọc Lung công chúa, một chiếc váy đỏ nhạt phối hợp với váy phủ màu trắng, khiến Triệu Hoằng Nhuận liên tuỏng đến đóa hoa trong sương mai, cao quý mà trang nhã.
Nhưng, làm Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ nhất lại là Mị Khương.
Không hiểu vì lý do gì, Ngọc Lung công chúa chọn cho nàng một bộ váy đỏ thâm, rất hợp với trang phục của Triệu Hoằng Nhuận, mà lần đầu nhìn thấy Mị Khương mặc nữ trang, hắn không khỏi kinh ngạc vì vẻ đẹp của nàng.
"Không phải ý ta..." Mị Khương sắc mặt ửng đỏ giải thích.
Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn Ngọc Lung công chúa đang cười, khen ngợi: "rất hợp với ngươi." Mi Khương nghe vậy, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, dù sao cũng là nữ nhân, tất nhiên là thích quần áo đẹp, nhưng Ngọc Lung công chúa "không có ý tốt" mà chọn cho nàng một bộ váy phù hợp với Triệu Hoằng Nhuận, điều này làm nàng hơi xấu hổ.
Mà trang phục của Dương Thiệt Hạnh và Mị Nhuế cũng rất đẹp, ngươi trước lấy màu xanh lục bảo làm chủ, váy ngoài lại có màu trắng, lộ ra sự trong sáng hoạt bát; người sau, mặc một bộ trang phục màu trắng điểm xuyết vài đóa hoa mai, váy ngoài lại có màu hồng, trông rất trong sáng và xinh đẹp
Lúc này đã gần giờ Thân, thấy sắp tới giờ khai tiệc, Triệu Hoằng Nhuận cũng không trì hoãn, mang theo Ngọc Lung công chúa, Mị Khương, Mị Nhuế, Dương Thiệt Hạnh, cùng với 10 tông vệ, rời Văn Chiêu Các, đi hướng Tụ Anh điện. Bữa tiệc hôm nay, bắt đầu từ giờ Thân ba khắc đến giờ Dậu, khi đoàn người Triệu Hoằng Nhuận chạy tới Tụ Anh điện, trong sảnh đã ngồi đầy khách.
Triệu Hoằng Nhuận đứng ngoài Tụ Anh điện nhìn vào trong, thì thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, tỈ các huynh đệ của hắn, tỉ như Tuấn Thủy quân các tướng lĩnh, cùng với đám người Khuất Thăng, Yến Mục,...
"Túc vương điện hạ đến!"
Tiểu thái giám đứng ngoài thông báo, ngay lập tức các yến khách vừa rồi còn cười nói vui vẻ, đều ngậm miệng lại, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cửa vào, Tụ Anh điện vừa nãy còn ồn ào giờ lặng ngắt như tờ.
F Hô... ¡
Triệu Hoằng Nhuận thở ra một hơi, nhấc chân bước vào trong sảnh. Mặc dù lúc này trong điện chỉ có 200,300 vị khách, nhưng áp lực mang đến cho hắn, không thua gì lúc hắn khuyên hàng 5 vạn Sở binh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận