Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 269: Sự Bất An Không Giải Thích Được

Chương 269: Sự Bất An Không Giải Thích ĐượcChương 269: Sự Bất An Không Giải Thích Được
"Nghe nói ngươi kiếm được từ chỗ Nội Tạo ty một khoản lớn?"
Tối hôm đó, trên bàn cơm ở Ngưng Hương cung, Ngụy Vương không biết vô tình hay cố ý mà nhắc tới chuyện này.
Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt, nhìn phụ vương hắn, tức giận nói: "kiếm? Đó là giao dịch công bằng."
"Giao dịch công bằng?" Ngụy Vương nuốt thức ăn, cười mỉm: "một cái khuôn sắt 5 vạn lượng?"
"Vốn là 10 vạn một cái." Triệu Hoằng Nhuận cường điệu nói: "nửa giá bán cho Nội Tạo ty, đó là nhìn mặt mũi của phụ vương... Ừm, cũng là xem ở mặt mũi Đồng công công." Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn sang Đồng Hiến. Đồng Hiến tươi cười gật đầu.
"Ngươi còn lý luận sao?” Ngụy Vương nghe vậy kỳ quái nói: "theo trầm biết, mỗi ngày Dã Tạo ty có thể làm một khuôn sắt... Chi phí vật liệu và thù lao của thợ đều là không đáng kể"
Bên cạnh, Triệu Hoằng Tuyên mấy lần định xen vào, nhưng Trâm Thục Phi lại lắc đầu, ra hiệu hắn đừng nói. Dù sao Ngụy Vương và Triệu Hoằng Nhuận bàn chuyện chính sự là cách tốt nhất tăng cường quan hệ cha con.
"Cũng không thể nói như vậy." Triệu Hoằng Nhuận dùng bát nhận thịt kho mà Trâm thục phi gắp cho, vẻ mặt tự hào nói: "Dã Tạo ty áp dụng kỹ thuật mới, một cái khuôn có thể làm 400 ngọn nến 1 tiếng, một ngày chính là 4 ngàn ngọn nến... Nếu áp dụng cách cũ, làm 4 ngàn ngọn nến cần bao lâu? Lại cần bao nhiêu người?" Nói đến đây, hắn nhìn sang Ngụy Vương, hừ một tiếng nói: "một cái khuôn 10 vạn lượng, không hề đắt."
"Nói thì nói như thế... Ngụy Vương không chấp nhận cách nói này, lắc đầu nói: "Dã Tạo ty chỉ bằng một ít quặng mà kiếm được rất nhiều..."
"Häc!" Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy vui vẻ, sau đó nghiêm mặt nói: "đúng, giá cả nguyên liệu rất rẻ, nhưng phụ vương có nghĩ tới không, Nội Tạo ty vì sao phải mua từ Dã Tạo ty?"
Ngụy Vương ngẩng đầu nhìn con trai, ánh mắt thể hiện: ngươi nói.
"Kỹ thuật!" Triệu Hoằng Nhuận không khách khí nói: "là vì Nội Tạo ty không có kỹ thuật làm khuôn sắt!... Dã Tạo ty chế tạo ra, mà Nội Tạo ty làm không được, đây chính là nguyên nhân nhỉ thần bán giá 10 vạn lượng!... Nguyên liệu có giá, nhưng kỹ thuật thì vô giá!" Ngụy Vương bị con trai thuyết phục, cười khổ lắc đầu.
Trong lòng, hắn biết con trai nói rất đúng, giá cả của bất kỳ vụ làm ăn nào cũng bị ảnh hưởng bởi vấn đề "có hoặc không"? Thứ ngươi không có, ta sẽ bán đắt.
Nhưng, Ngụy Vương vẫn nghỉ ngờ về tốc độ làm nến bằng kỹ thuật mới, dù sao con số mà Nội Thị giám trình lên quá dọa người, con số mà cả nước cùng làm, chỉ vài trăm người Dã Tạo ty đã đạt được, phải nói đây là một chuyện rất khó tin.
"Sau này Dã Tạo ty, định bán nến kiếm tiền?"
"Sao có thể?" Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng, thản nhiên nói: "nhi thần đem chuyện này giao cho Ngu ty “
"Giao... Thật giao cho Ngu ty?" Ngụy Vương kinh hãi, ở bên cạnh, Đồng Hiến vẻ mặt vô tội nhìn Ngụy Vương, bởi vì hắn đã sớm báo cho Ngụy Vương, chỉ là Ngụy Vương không tin mà thôi.
"Đương nhiên là thật." Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc nhìn Ngụy Vương, giọng điệu kỳ lạ nói: "nhi thân muốn làm nến, đơn giản chính là vì kiếm tiền, vì Dã Tạo †y gom góp kinh phí, mục đích cuối cùng vẫn là nâng cao kỹ thuật của Dã Tạo ty!... Nếu việc bán nến mà phải để thợ đi, thì không phải là "lẫn lộn đầu đuôi" sao?"
Ngụy Vương nghe xong càng ngạc nhiên hơn, nghĩ một lúc, hắn hỏi: "ngươi sẽ không đưa miễn phí cho Ngu ty, ngươi và Ngu ty đã bàn xong?"
"A, bàn xong." Triệu Hoằng Nhuận vừa ăn cơm, vừa nói: "sau này tất cả nến được bán ra, sẽ do Ngu ty quản lý, nhưng mỗi một ngọn nến đều phải đóng dấu của Dã Tạo ty, còn lợi nhuận... Chia đều!" Ngụy Vương sau khi ước tính, hắn phát hiện, tính cả tiền nguyên liệu và chỉ phí vận chuyển, Ngu ty kiếm lợi nhuận là 3/10, với sản lượng nến khổng lồ như vậy, lợi nhuận 3 phần, là con số khiến Hộ Bộ phải ghen ty.
"Bán thế nào?" Ngụy Vương hỏi.
Nhìn thấu tâm tư của phụ vương, Triệu Hoằng Nhuận vừa nhai vừa nói: "yên tâm, Chu Bồi đại nhân sẽ nói chuyện với Thương ty... Hắn sẽ cho Thương ty một phần lợi nhuận."
Lời vừa nói xong, hẳn liền bị Trầm thục phi gõ đầu: nhai xong hãy nói!
Tiểu tử này, xem ra không phải không hiểu đạo lý đối nhân xử thế... ¡
Ngụy Vương cảm khái, hắn vốn tưởng con trai sẽ ăn một mình, không ngờ, con của hắn lại giao cách kiếm tiền cho Ngu ty, giao việc tiêu thụ cho Hộ Bộ, cách chia lợi nhuận như vậy, mới là thứ bề trên nên có.
Người ăn một mình không lâu dài, dù có là quân vương một nước, cũng như thế.
Về mặt này, Ngụy Vương rất hài lòng với con trai.
"Kế tiếp ngươi định làm gì?" Ngụy Vương hiếu kỳ hỏi: "ngươi để Xây Dựng ty cải tạo lại Dã Tạo ty, lại để bọn hắn xây dựng mấy cái lò đất ngoài thành, là chuẩn bị làm lớn sao?"
Triệu Hoằng Nhuận vốn định lộ ra vài câu trêu tức Ngụy Vương, nhưng thấy mẫu phi nhìn hắn không vui, hiển nhiên nàng không thích vừa ăn vừa nói, khôn ngoan nói: "bí mật."
Ngụy Vương nghe vậy bất mãn, đang muốn hỏi, thì Trâm thục phi gắp thức ăn cho hắn, híp mắt cười nói: "bệ hạ, ăn thêm thức ăn."
Ngụy Đế lập tức hiểu ra, không nói gì nữa.
Sau bữa tối, cung nữ tiểu Đào dâng trà lên, 4 người bắt đầu trò chuyện, tỉ như chuyện của Ô quý tần.
Triệu Hoằng Nhuận đã hứa với Triệu Hoằng Chiêu sẽ chăm sóc mẫu thân hắn.
Nói là chăm sóc, nhưng cũng chẳng cần phải làm gì, dù sao Ô quý tần địa vị còn cao hơn Trâm thục phi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mâu bằng tử quý, trước đây Triệu Hoằng Chiêu ở Đại Lương, Ô quý tần có danh tiếng rất cao trong cung, thậm chí có người coi nàng ngang hàng với vương hậu.
Mà bây giờ Triệu Hoằng Chiêu đã đến nước Tề, địa vị của Ô quý tần không tránh khỏi bị ảnh hưởng, nên Triệu Hoằng Nhuận đã nhờ Trầm thục phi, thay hắn đến Mai cung trò chuyện nhiều hơn với Ô quý tần.
Thứ nhất là Trầm thục phi và Ô quý Tần tính cách tương đương, hẳn lẽ sẽ trò chuyện hợp ý nhau, thứ hai, Triệu Hoằng Nhuận cũng là muốn cho một số nữ nhân không an phận trong cung biết, Duệ Vương không ở đây nhưng vẫn còn Túc Vương hắn.
"Ô quý tần... Nói đến, bệ hạ, thần thiếp muốn dẫn Ô quý tần ra ngoài cung giải sầu, không biết..."
Trầm thục phi hiếm hoi khẩn cầu Ngụy Vương.
Ngụy Vương hiểu rất rõ tính tình Trầm thục phi, thân thể nàng xưa nay không tốt hiếm khi rời khỏi Ngưng Hương cung, lại càng đừng nói ra ngoài giải sầu, hiển nhiên, nàng cầu xin chuyện này là vì Ô quý tần.
Con trai ở nước Tề, là mẫu thân, Ô quý tần sao có thể vui nổi?
Ï Thật là một phụ nữ tốt. ¡
Ngụy Vương thâm khen trong lòng, gật đầu nói: "quay đầu trẫm sẽ nói với cấm vệ, để cấm vệ giả trang dân chúng, bảo vệ ái phi và Ô quý tần ra ngoài thành giải sầu." Nói đến đây, hắn như nhớ ra điều gì, vỗ tay nói: "đúng, Hoằng Nhuận, Túc vương phủ sắp sửa hoàn thiện, vừa vặn dẫn mẫu thân người và Ô di đi xem đi"
F...J
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy ngẩn người, nhìn Ngụy Vương, ánh mắt như muốn nói: hết chuyện để nói hay sao!
Nhưng lần này, Triệu Hoằng Nhuận đã hiểu lầm phụ vương hắn, Ngụy Vương chỉ thuận miệng nói, đến khi nói xong, hắn quay sang thì thấy, con trai hắn đang lo sợ dưới ánh mắt của ái phi.
"Nhuận nhi, ngươi không muốn mẫu thân đến Túc vương phủ, thì vi nương không đi là được..."
Ï Thả rồi lại bắt... Ca, ngươi tự cầu phúc đi. ¡
Triệu Hoằng Tuyên dùng ánh mắt thương hại liếc nhìn ca ca, thức thời bưng chén trà quay đi, hắn cũng không muốn dính vào.
"Sao... Sao có thể chứ!"
Đối mặt với Trầm thục phi đang giả vờ thất vọng, dù Triệu Hoằng Nhuận có biết rõ, cũng chỉ đành ngoan ngoãn chấp. nhận: "mẫu phi muốn đi phủ Túc vương, đó là phúc của nhỉ thần..."
"Cứ quyết định vậy đi?" khi Ngụy Vương và Triệu Hoằng Tuyên đang hả hê ngồi một bên, Trâm thục phi híp mắt cười, quyết định chuyện này.
"Tốt... Tốt."
Triệu Hoằng Nhuận chỉ có thể nhắm mắt gật đầu đồng ý, đồng thời kêu khổ trong lòng, nữ nhân trong phủ hẳn hiện tại không ít.
"Nhân tiện, để vi nương gặp mặt Tô cô nương."
Hiểu con không ai bằng mẹ, Trâm thục phi nói một câu khiến Triệu Hoằng Nhuận hãi hùng khiếp vía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận