Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 332: Tin Tức Thành Cao Săn Thú (2)

Chương 332: Tin Tức Thành Cao Săn Thú (2)Chương 332: Tin Tức Thành Cao Săn Thú (2)
"Thành Cao săn thú... Sẽ có mấy bộ lạc Âm Nhung hưởng ứng?"
Triệu Hoằng Nhuận hỏi thăm Triệu Nguyên Dục.
Theo hắn biết, ở Tam Xuyên, Âm Nhung không hề giống Trung Nguyên, lấy "quốc" là hình thức tồn tại, bọn họ là tập hợp rất nhiều bộ lạc, điểm này có phần giống Ba quốc.
Nhưng khác biệt ở chỗ, các bộ lạc Ba quốc sẽ chém giết lẫn nhau, còn Âm Nhung rất ít xảy ra nội đấu, trừ phi là vì tranh đoạt vị trí "đại thủ lĩnh".
"Việc này Lục thúc cũng không biết." Triệu Nguyên Dục ngâm nghĩ một lúc, nói: "nhưng Lục thúc biết, mấy bộ lạc Âm Nhung cách Thành Cao Quan trăm dặm, có quan hệ tương đối tốt với Đại Nguy, thường xuyên giao dịch giữa hai bên... Bọn hắn hẳn sẽ hưởng ứng."
Nói đến đây, hắn dừng một lúc, rồi bổ sung một câu: "chuyện mượn đường không phải mấy bộ lạc Âm Nhung có thể quyết định."
"Nghe câu này, Thành Cao săn thú trở ngại rất lớn..."
"Không phải sao." Triệu Nguyên Dục nhún vai, hình như không xem trọng chuyện này.
Triệu Hoằng Nhuận uống một chén rượu, tâm trạng phức tạp.
Đất Tam Xuyên là nơi đầu tiên Triệu gia đặt chân tới sau khi chuyển về phía đông, mấy trăm năm trước, tổ tiên Triệu gia định cư ở đây.
Đương nhiên, nơi này trước đó thuộc về người khác, có thể tổ tiên Triệu gia cướp được từ tay những người đó.
Nhưng dù vậy, làm một người Ngụy, Triệu Hoằng Nhuận vẫn không thể bỏ qua sự thật: vùng đất tổ tiên đang trong tay kẻ khác, mà để đi qua vùng đất đó còn phải đi nhờ kẻ cướp.
Âm Nhung... J
Triệu Hoằng Nhuận ghi nhờ hai chữ này vào trong lòng.
"Lục thúc, người có nghĩ đến việc đoạt lại cố thổ không?"
"Cái gì?"
Triệu Hoằng Nhuận đột ngột hỏi, khiến Triệu Nguyên Dục sững sờ.
"Đoạt lại cố thổ? Lũng Tây?... Ngươi muốn chỉ đất Tam Xuyên?" Triệu Nguyên Dục kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, phát hiện cháu mình rất nghiêm túc.
Thấy vậy, Triệu Nguyên Dục nghiêm túc nói: "đừng xem thường Âm Nhung, Hoằng Nhuận... Âm Nhung không có quân đội chính quy, nhưng nam nhân nơi đó, mỗi một người đều là ky binh thành thạo cung nhựa. một khi Âm Nhung đại thủ lĩnh hạ lệnh chiến tranh, mỗi bộ lạc đều sẽ đưa ra những chiến binh giỏi nhất, ừm, bọn hắn gọi là dũng sĩ... Từ Âm Nhung dũng sĩ tạo thành ky binh, thực lực còn mạnh hơn ky binh Hàn quốc." Nói đến đây, hắn nhìn Triệu Hoằng Nhuận, dặn dò: " Đại Ngụy quân lực chưa đủ, tạm thời đừng nên chọc giận "hàng xóm ác" đó, bọn họ khác Hàn, Sở không muốn "xưng bá Trung Nguyên"... Nếu ngươi muốn đoạt đất Tam Xuyên, chắc chắn sẽ bị cả Âm Nhung chống lại, Đại Ngụy không cần xung đột với bọn hắn, hiểu chưa?"
"." thấy Lục thúc nghiêm túc, Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, rồi cười nói: "Lục thúc nói quá lời, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi." Ï Thuận miệng hỏi... j
Triệu Nguyên Dục nhìn Triệu Hoằng Nhuận, một lát sau, cười nói: "ngươi biết không, ở điểm này, ngươi rất giống phụ vương ngươi."
"Phụ vương?" Triệu Hoằng Nhuận biểu cảm kỳ lạ
"Không tin?" Triệu Nguyên Dục trêu đùa: "ngươi cho rằng phụ ngươi không có dã tâm sao? Đừng quên, Tứ huynh ngươi tên là Hoằng Cương!"
Hoằng Cương... 1
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc.
Nhìn ra Triệu Hoằng Nhuận đang kinh ngạc, Triệu Nguyên Dục thở dài nói: "phụ vương ngươi là người có chí tiến thủ, thuở thiếu thời, liên cãi nhau với Ngũ thúc ngươi, nói cái gì muốn vì Đại Ngụy mở mang bờ cõi, nhưng..."
"Nhưng?" Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày.
Triệu Nguyên Dục liếc Triệu Hoằng Nhuận, từ tốn nói: "nhưng Đại Ngụy bại trong trận Thượng Đảng, vừa có chút khởi sắc, lại vì vương vị mà xảy ra nội loạn... Ý chí của phụ vương ngươi cả một đời đều phát triển Đại Ngụy quốc lực, chiến công duy nhát, chính là diệt nước Tống... Đừng thấy phụ vương ngươi luôn mồm coi đó là vinh quang, nhưng trong lòng thì căm hận."
"Hận?"
"Hận Đại Ngụy quốc lực không đủ để chống đỡ tham vọng mở rộng lãnh thổ của hắn”
Nói đến đây, Triệu Nguyên Dục sờ đầu Triệu Hoằng Nhuận, cười nói: "lại nói, thế hệ các ngươi trưởng thành, có lẽ Đại Nguy sẽ có thực lực mở rộng lãnh thổ."
"Cái gì, ta đã trưởng thành!" Triệu Hoằng Nhuận tức giận gạt tay Lục thúc, càng hiểu rõ phụ vương hơn
Hắn không ngờ người bảo thủ như phụ vương, vậy mà có chí mở mang bờ cõi?
Ừm, phải nói, bất luận quân vương nào cũng muốn thế... /¡
Triệu Hoằng Nhuận không khỏi xúc động: thì ra phụ vương cũng không sợ chiến tranh, chỉ sợ sau khi thua trận, quốc lực Đại Ngụy khó khăn lắm mới hồi phục sẽ lại biến mất?
Nghĩ đến đây, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi thương hại phụ vương, hùng tâm một đời lại phải nhốt mình trong vương cung để phát triển quốc lực Đại NgỤy... Dù đã biết không thể hoàn thành tâm nguyện, cũng phải đặt nên móng vững chắc cho thế hệ tiếp theo... Sao? /¡
Triệu Hoằng Nhuận bỗng tâm trạng có hơi nặng nề.
Thở dài một hơi, hắn đổi chủ đề: "đúng, Lục thúc, Thành Cao săn thú, ta có thể đi không?"
Ta muốn xem những kẻ được gọi là dũng sĩ Âm Nhung. ,I
Triệu Hoằng Nhuận thầm nghĩ.
Triệu Nguyên Dục đoán không ra suy nghĩ trong lòng Triệu Hoằng Nhuận, trêu chọc: "thế nào? Có Tô cô nương và Mị Khương còn không biết đủ sao? A, còn có nha đầu Dương Thiệt Hạnh."
"Ta cùng Mị Khương không có quan hệ gì..." Triệu Hoằng Nhuận vô thức phản bác, rồi đột nhiên không hiểu: "cùng các nàng có quan hệ gì?" Không ngờ, Triệu Nguyên Dục nghi hoặc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, kinh ngạc nói: "ngươi không biết phong tục Âm Nhung sao?"
Triệu Hoằng Nhuận càng không hiểu: "phong tục gì?"
"Lục thúc còn tưởng rằng..." Triệu Nguyên Dục im lặng lắc đầu, giải thích: "tiểu tử, ở bộ lạc Âm Nhung, đi săn là lễ hội nam nữ tìm bạn đời" nói đến đây, hắn chớp chớp mắt, rồi nói tiếp: "nếu ngươi có thành tích tốt, sẽ được rất nhiều nữ nhân Âm Nhung ngưỡng mộ."
Ta chỉ muốn rời cung, ta còn chưa đói ăn như vậy... ¡
".." Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt phức tạp nhìn Lục thúc, bỏ đi ý định giải thích, gượng cười vài tiếng, nói: "Lục thúc không phải không thích thiếu nữ chưa trải sự đời sao?" Triệu Nguyên Dục chưa bao giờ đụng vào thiếu nữ chưa trải sự đời, nói thẳng ra là xử nữ, cũng không biết là do dở hơi, hay không muốn chịu trách nhiệm.
"Đến lúc đó, không phải có mỗi xử nữ" Triệu Nguyên Dục cho rằng đây không phải vấn đề.
Ï Ngươi không phải định cho những thủ lĩnh Âm Nhung bộ lạc kia đội nón đấy chứ? ¡
Triệu Hoằng Nhuận sững sờ nhìn Lục thúc, tự nhủ: kẻ có khả năng gây chiến tranh giữa Âm Nhung và Đại Ngụy nhất đang ở đây!
Nhưng về sau Triệu Hoằng Nhuận mới biết, phong tục bộ lạc Âm Nhung khá cởi mở, nam nhân Âm Nhung không ngại để vợ và thiếp ngủ với khách quý, thậm chí, còn coi đó là chuyện có thể diện. Đương nhiên, tiền đề là địa vị của khách đủ cao quý.
Ngay khi Triệu Nguyên Dục đang say sưa kể cho Triệu Hoằng Nhuận nghe về phong tục Âm Nhung, Trầm Úc vội vàng bước tới.
"Điện hạ, Vương Ty Lang mời điện hạ đến ty một chuyến, nói là Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục, Tả Thị Lang Từ Quán, còn có Ty Lang Lý Tấn cầu kiến điện hạ..."
Liếc sang Triệu Nguyên Dục, Triệu Hoằng Nhuận thuận miệng hỏi: "Vương Thích cứ vậy mà cho họ vào trong ty?"
"Không, ba người bọn họ mời Công Bộ Thượng Thư Tào đại nhân, Vương Thích không còn lựa chọn."
Ï Không bất ngờ...
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, quay
đầu nhìn về Triệu Nguyên Dục. "Đi thôi" Triệu Nguyên Dục cầm chén, cười nói: "Lý Dục rất khôn ngoan, đừng để hắn nhìn ra sơ hở"
"Ta hiểu." Triệu Hoằng Nhuận cười hắc hắc.
Từ biệt Lục thúc, Triệu Hoằng Nhuận ngồi xe ngựa chậm rãi đi tới Dã Tạo ty.
Vừa tới Dã Tạo ty, đã có quan viên đứng chờ ở cửa vào, báo cho hắn tin Lý Dục và mọi người đang chờ ở phòng của hắn
Hít sâu một hơi, Triệu Hoằng Nhuận điều chỉnh tâm trạng, bước vào phòng.
"Túc vương điện hạ."
"Túc vương điện hạ."
Sau khi Triệu Hoằng Nhuận bước vào, mọi người lần lượt hành lẽ.
"Ừm”" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu với Tào Trĩ và Vương Thích, xem như đáp lại, đối với quan viên Binh Bộ, hắn chỉ lướt qua, đi thẳng đến chỗ ngồi.
"Có chuyện gì sao, ba vị?"
Triệu Hoằng Nhuận lãnh đạm mở miệng nói.
Lý Dục, Từ Quán, Lý Tấn cũng sớm đã đoán trước, nên không kinh ngạc.
"Túc vương điện hạ."
Dưới ánh mắt lãnh đạm của Triệu Hoằng Nhuận, Lý Dục chắp tay, trầm giọng nói: "ta cho là, Binh Bộ và Túc vương điện hạ có chút hiểu lầm..."
Nói nhảm! J
Triệu Hoằng Nhuận hừ lạnh, đây không phải điều hắn muốn nghe.
Hắn lập tức cắt ngang lời Lý Dục: " Vương Thích, tiễn khách!" "Vâng."
Vương Thích đứng dậy, nói với đám Lý Dục: "3 vị đại nhân, xin mời."
"Cái này... Lý Dục không ngờ Triệu Hoằng Nhuận không nghe hẳn nói hết câu, đành quay đầu nhìn Tào Trĩ, xin vị này giúp đỡ.
Tào Trĩ đứng dậy, chắp tay cười nói: "Túc vương điện hạ, có thể nể mặt lão phu, nghe Lý Thượng Thư nói hết không?... Còn có, Lý Thượng Thư, Túc vương điện hạ công việc bận rộn, mấy lời nói nhảm thì bỏ đi."
Liếc Tào Trĩ, lại nhìn sang Triệu Hoằng Nhuận, Lý Dục thở dài, nói ra ý đỉnh.
"Túc vương điện hạ, xin hãy giúp Binh Đúc ty."
Bạn cần đăng nhập để bình luận