Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 367: Dưới Thành Cao Quan

Chương 367: Dưới Thành Cao QuanChương 367: Dưới Thành Cao Quan
Ngày đó, đại quân đi được quãng đường 50 dặm, từ huyện Trung Mưu đến huyện Trung Dương, cách Thành Cao Quan còn 3 huyện thành.
Khi cắm trại vào đêm đó, vì chuyện xảy ra hôm trước, binh sĩ Thương Thủy quân không đến gân Nẵng Sơn quân, mà Nãng Sơn quân cũng không để ý Thương Thủy quân.
Vì vậy, tiên phong quân hành động theo kiểu nước giếng không phạm nước sông, tuy không gây ra hỗn loạn, nhưng thái độ như vậy, để Triệu Hoằng Nhuận phải cảnh giác.
Cuối cùng, tiên phong quân mất 4 ngày mới đến gần Thành Cao Quan.
Khi dừng chân ở ngoại ô Mật huyện ngày thứ 4, Triệu Hoằng Nhuận từng gặp Tư Mã An, lúc đó vị tướng quân này sắc mặt âm trầm, hù Triệu Hoằng Nhuận không dám đến chào hỏi.
Tính toán cẩn thận, lúc đến Thành Cao Quan đã là buổi sáng ngày thứ 5.
"Điện hạ, người nhìn phía trước."
Lúc đại quân gấp rút lên đường, Trầm Úc nhắc nhở.
Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu nhìn, mới chú ý tới đằng trước cát bay mù mịt, hình như có một đội binh mã đang tiến đến.
Hiển nhiên là Thành Cao quân đến tiếp đón.
Một lát sau, một đội ky binh khoảng 500 người, chậm rãi ngừng lại, một người đàn ông mặc như tướng quân, cưỡi ngựa tới trước Triệu Hoằng Nhuận, chắp tay hành lễ. "Tướng quân dưới trướng Chu Hợi chủ soái, Phong Túc, bái kiến Túc vương điện hạ."
Đây không phải lần đầu Triệu Hoằng Nhuận gặp mặt Phong Túc, vì lúc trước hộ tống đội ngũ đàm phán từ Tam Xuyên trở về chính là Phong Túc.
"Phong tướng quân từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ." Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười chào hỏi.
Phong Túc kính cẩn hoàn lễ, rồi nhìn đội quân đằng sau, nửa đùa nửa thật trêu chọc: "Túc vương điện hạ đoạn đường này, chắc là khổ cực."
Triệu Hoằng Nhuận đương nhiên nghe hiểu ý Phong Túc, cười khổ lắc đầu.
Thành thật mà nói, dù có ngựa thay đi bộ, nhưng vì quan hệ giữa Thương Thủy quân và Nãng Sơn quân, nên Triệu Hoằng Nhuận đi đường rất mệt mỏi. Chú ý thấy Triệu Hoằng Nhuận cười khổ, Phong Túc cười nhạt, nhưng vì chuyện liên quan đến Nãng Sơn quân, nên hắn không tốt nói nhiều, thế là đổi chủ đề: "đại tướng quân đã chuẩn bị rượu nhạt, vì đón tiếp điện hạ, cũng là mong điện hạ sớm ngày chiến thắng."
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy vội vàng nói: "Chu đại tướng quân thịnh tình, bản vương áy náy... Phiền Phong tướng quân tới đón, bản vương cũng áy náy."
Phong Túc nghe vậy xua tay, cười nói: "điện hạ hiểu lầm, mạt tướng cũng không phải đặc biệt tới đón tiếp Túc vương điện hạ, chỉ đúng lúc gặp."
Triệu Hoằng Nhuận nghe xong nghỉ hoặc hỏi: "vậy Phong tướng quân đây là...
"Là Hoàn Hổ" Phong Túc nghiêm túc, thấp giọng nói: "theo tin tức, Hoàn Hổ vẫn đang nấp ở Mang sơn, mặc dù quân ta nhiều lần phái ra quân đội vây quét. Nhưng..."
"Không thể tiêu diệt?" Triệu Hoằng Nhuận ngoài ý muốn hỏi.
Phong Túc do dự, rồi thấp giọng nói: "không những không thể tiêu diệt, ngược lại bị tên kia tập kích mấy huyện thành. Thậm chí, mấy ngày trước, một vị đồng liêu trên đường vận lương, cũng bị tên này đánh lén, khổ chiến một trận, cũng may lương thảo an toàn."
Ï Hoàn Hổ... J
Triệu Hoằng Nhuận ngạc nhiên, thầm nghĩ Hoàn Hổ cũng quá to gan rồi? Đối mặt với Thành Cao quân vây quét chẳng những không trốn, lại dám chủ động xuất kích, thậm chí tập kích Thành Cao quân đội vận lương, đúng là không thể tin nổi. "Chuyện này là thật?... Nhưng bản vương không hiểu, Hoàn Hổ chỉ có hơn trăm ky binh, làm sao có thể quấy rối đường vận lương của Thành Cao quân?"
"Ngay cả mạt tướng cũng không thể hiểu được" Phong Túc cười khổ, hắn cũng không thể hiểu, trên đời có kẻ dám tấn công đội quân 2000 người chỉ với 200 mã tặc, hơn nữa, hắn không những quấy rối thành công, giết chết binh sĩ còn nghênh ngang rời đi.
Điều này chứng tỏ, hắn không đến để cướp lương thảo mà là đến trả thù.
"Đám mã tặc này đến từ đâu?"
Phong Túc gật đầu, thấp giọng nói: "mã tặc đến từ phía tây Hà Đông quận, nghe nói là tập kích Hà Bắc bến đò, đoạt không ít thuyền."
"Nhưng bản vương không nghe nói triều đình bến đò bị tập kích, thuyên bị cướp."
"Điện hạ hiểu lầm, Hoàn Hổ cướp là một Hà Đông thế gia thương thuyền... Theo tin tức, Hoàn Hổ giết sạch cả nhà, phản loạn đóng quân trong trang viện."
"Phản loạn?" Triệu Hoằng Nhuận nghe xong cảm thấy tình huống không đúng, ngạc nhiên hỏi: "Hoàn Hổ ở Hà Đông còn có thuộc hạ?”
"Còn khoảng 6,7 trăm người, có thể nhiều hơn, và đều là ky binh... Nên đại tướng quân hoài nghi đám người này có thể là ky binh nổi loạn ở Hàn quốc, nếu không, không có khả năng mạnh mẽ như vậy."
Hàn quốc quân chính quy ky binh nổi loạn? .¡
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy sửng sốt, rồi thấy thoải mái, hắn thầm nghĩ, chẳng trách Hoàn Hổ mã tặc lại có thể chiếm ưu thế trước cấm vệ, thì ra là xuất thân quân chính quy.
"Nếu có thể chiêu mộ được thì tốt..." Hắn thì thào.
Nghe được Triệu Hoằng Nhuận nói thầm, Phong Túc cười khổ nói: "chiêu này chỉ sợ không làm được."
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy sững sờ, rồi hiểu.
Hoàn Hổ dẫn mã tặc tập kích Ngụy Vương, đã bị Ngụy Vương ra lệnh truy nã "sống chết đều được", loại hung đồ như vậy, há có thể chiêu về dưới trướng?
Thật sự đáng tiếc... ¡
Triệu Hoằng Nhuận nói thầm.
Vừa nói chuyện, đại quân vừa đến gần Thành Cao Quan.
Đúng như Phong Túc nói, Chu Hợi tự mình đến dưới thành nghênh đón, khiến Triệu Hoằng Nhuận hơi kinh sợ.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận hạ lệnh toàn quân chậm rãi nhập quan, mà mình thì dẫn theo đám Mị Khương, Trầm Úc, được Phong Túc dẫn đường, đến chỗ Chu Hợi.
Nhìn thấy đại tướng quân, Phong Túc liền nói với Triệu Hoằng Nhuận: " Túc vương, vị kia chính là đại tướng quân Chu Hợi" Nói xong, hắn nhảy xuống ngựa, dắt chiến mã đi bộ, là cách tôn trọng đại tướng quân.
Triệu Hoằng Nhuận cũng xuống nhựa, cũng đám người sau lưng đi bộ về phía Chu Hợi.
Triệu Hoằng Nhuận là cao quý vương tử, lại có Túc vương phong hào, dù có cưỡi ngựa đi qua, cũng sẽ không ai nói gì.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Chu Hợi đã từng là tông vệ bên cạnh Ngụy Vương, dù là Triệu Hoằng Nhuận cũng phải gọi một tiếng "thúc", Chu Hợi tự mình nghênh đón, nếu Triệu Hoằng Nhuận còn làm giá, thì cũng quá khó coi.
Lúc này, Chu Hợi cũng nhìn thấy đoàn người Triệu Hoằng Nhuận, cười lớn đi tới.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận ném dây cương cho Trầm Úc, tiến lên hành lễ, cười nói: "được Chu đại tướng quân tự mình nghênh đón, Hoằng Nhuận hổ thẹn."
*Túc vương điện hạ quá lời." Chu Hợi đánh giá "cháu trai”, trong lòng xúc động.
Từ lúc Ngụy Vương đến Thành Cao Quan, Chu Hợi từ xa đã nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận, chỉ là lúc đó đội ngũ đến Tam Xuyên đàm phán, lại bị Hoàn Hổ tập kích, nên Ngụy Vương không có ở lâu, thế là Triệu Hoằng Nhuận và Chu Hợi không có cơ hội gặp mặt.
Mà bây giờ nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận khiêm tốn lễ phép, đối với mình có sự tôn trọng, Chu Hợi lập tức có ấn tượng tốt.
"Nhớ ngày xưa Chu mỗ gặp điện hạ, điện hạ còn trong tã lót, thực sự là đã qua nhiều năm... Bây giờ điện hạ đã là Túc vương, vì Đại Ngụy lập được công lao."
Chu Hợi cảm khái nói, sau đó võ vai Triệu Hoằng Nhuận, xem như khen ngợi.
"Đại tướng quân quá khen, Hoằng Nhuận công lao nhỏ bé, sao mà bằng đại tướng quân thủ thành mười năm, trấn giữ Đại Ngụy tây biên cương?"
"Ha ha" Chu Hợi là người thẳng thắn, nghe vậy mừng rỡ, lập tức kéo gần quan hệ với Triệu Hoằng Nhuận. Nhưng vì địa vị, Chu Hợi không thể gọi Triệu Hoằng Nhuận là "cháu", vẫn gọi là điện hạ, ngược lại Triệu Hoằng Nhuận gọi hắn là "Chu thúc", hắn tươi cười đón nhận.
"Chu mỗ đã chuẩn bị rượu nhạt, điện hạ cần nể mặt."
"Chu thúc ý tốt, Hoằng Nhuận không dám từ"
Trong lúc hai người nói chuyện, Chu Hợi chú ý tới đám người Trầm Úc, lập tức lộ vẻ thân mật.
Dù sao hẳn từng là tông vệ, may mắn thành tông vệ bên cạnh Tứ vương tử lúc đó, từng bước trở thành đại tướng quân trấn thủ một phương.
Đối với một tông vệ mà nói, vận may rất quan trọng.
Tỉ như, Nam Lương Vương tông vệ, cùng là tông vệ, Chu Hợi làm đại tướng quân, còn tông vệ của Nam Lương Vương thì sao?
Sau cuộc nội loạn Đại Lương thì bị kết án tử, sau đó đi theo Nam Lương Vương lưu đày 17 năm.
Nên đối với tông vệ bên cạnh Túc Vương.
Chu Hợi có ảo giác.
Địa vị của những tông vệ này, tương lai sẽ còn cao hơn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận