Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 368: Dưới Thành Cao Quan (2)

Chương 368: Dưới Thành Cao Quan (2)Chương 368: Dưới Thành Cao Quan (2)
“Những người này, chắc là tông vệ bên cạnh điện hạ?”
Nhìn đám Trầm Úc, Chu Hợi hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận đoán được ý, vội vàng chỉ vào Trâm Úc giới thiệu: “người này gọi là Trầm Úc, chính là đội trưởng tông vệ bên cạnh tiểu vương”
Nghe câu này, Trầm Úc vội vàng ra khỏi hàng, chắp tay cung kính nói: “Trầm Úc gặp qua đại tướng quân.”
Nhưng Chu Hợi lại xua tay, cười nói: “ngươi ta đều là Tông phủ tông vệ, gọi một tiếng tiền bối là được.”
Chế độ tông vệ, không những để vương tử và tông vệ kết thân như huynh đệ, hơn nữa, trong hoàn cảnh bình thường các tiền bối tông vệ đi trước đều sẽ chăm sóc hậu bối, tỉ như Bách Lý Bạt cũng đã từng giúp đám Trầm Úc.
Sự hỗ trợ này là vinh hạnh đặc biệt.
“Đội trưởng à..” Chu Hợi từ trên nhìn xuống Trầm Úc, trong lòng khó tránh khỏi nghĩ đến Lý Chinh, cũng liên tưởng đến bọn hắn năm đó.
“Tốt, tốt” là tiền bối, Chu Hợi hiền lành chào hỏi.
“Đây là Lữ Mục...”
“Nhìn qua rất chững chạc đáng tin, ha ha...”
“Đây là Vệ Kiêu..."
Triệu Hoằng Nhuận lần lượt giới thiệu 10 tông vệ, Chu Hợi gật đầu mỉm cười thiện ý.
Sau đó, Triệu Hoằng Nhuận giới thiệu Khâu Dục cùng Thương Thủy quân đại tướng Ngũ Ki.
“Vị này là phụ vương phái đến giám quân, Ngự Sử Khâu Dục Khâu đại nhân.”
“Ồ?” Chu Hợi nghe vậy lộ kinh ngạc, nói: “ Chu mỗ nghe nói, Ngự Sử đài do bệ hạ mới thành lập, nghe nói quyền lực to lớn, không ngờ Khưu đại nhân tuổi còn trẻ đã là Ngự Sử..."
“Đại tướng quân quá khen, hạ quan vân chỉ là phụ quan” Khâu Dục khiêm tốn nói.
“Vị này là tướng quân chưởng binh Thương Thủy quân, Ngũ Kị."
“Tướng quân? Đây là một chức quan đặc biệt...” Chu Hợi nghi hoặc đánh giá Ngũ Kị, không hiểu ý nghĩa “chưởng binh tướng quân”.
Thấy vậy, Ngũ Kị cung kính giải thích: “Chu đại tướng quân, Thương Thủy quân luôn coi Túc vương điện hạ là chủ soái, nên không có chức vụ chủ soái.”
Chu Hợi nghe vậy thở phào: cái gọi là “chưởng binh tướng quân”, nói trắng ra là ngoài chức danh thì có quyền lực như chủ soái.
“Túc hạ còn chưa đội mũ? Không ngờ là một thống lĩnh..” Chu Hợi trợn mắt nhìn Ngũ Kị.
Nghe vậy, Ngũ Kị đỏ mặt, vội vàng giải thích: “đại tướng quân hiểu lầm, thống lính không đến phiên mạt tướng, còn có Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu hai vị tướng quân. Chỉ là hai vị tướng quân, một người trông coi Thương Thủy, một người thay Yên Lăng quân trông coi Yên Lăng, nên mạt tướng mới có vinh dự chỉ huy quân đội.”
Ï Tiểu tử này cũng quá khiêm tốn? .I Chu Hợi kinh ngạc đánh giá Ngũ Kị, hắn cảm thấy Ngũ Kị rất có tiềm lực.
Trong lúc mọi người trò chuyện vui vẻ, đại tướng quân Tư Mã dẫn theo Bạch Phương Minh, Văn Tục, cưỡi chiến mã ung dung đến.
Tư Mã An tới cạnh Chu Hợi, mà không xuống ngựa, phớt lờ Chu hợi, còn Chu Hợi cũng không quan tâm Tư Mã An, vẫn nói chuyện với Triệu Hoằng Nhuận, đồng thời kéo tay Triệu Hoằng Nhuận, nhiệt tình đón tiếp.
Về phần Tư Mã An, tựa hồ Chu hợi hoàn toàn không có mời hắn nhập quan uống rượu ý tứ.
Tình Hình này có hơi quỷ dị.
Chu Hợi đại tướng quân không nhận ra Tư Mã An đại tướng quân SaO? ,I
Triệu Hoằng Nhuận cảm giác không thể tin nổi. Chu Hợi cùng Tư Mã An đều là tông vệ bên cạnh Ngụy Vương, sao có thể không quen?
Nhưng tình hình hiện tại, cả hai coi nhau như không khí.
Thấy Chu Hợi muốn để Tư Mã An ở đây, dẫn đoàn người mình nhập quan uống rượu, Triệu Hoằng Nhuận cười khổ.
Vốn đã đắc tội Tư Mã An, nếu lại để hắn ở đây, quan hệ cả hai chẳng phải càng tệ?
Nghĩ đến đây, Triệu Hoằng Nhuậ chủ động đánh vỡ bâu không khí lạnh lùng.
Triệu Hoằng Nhuận tỏ vẻ không biết, giới thiệu: “Chu thúc, vị này là Tư Mã An đại tướng quân...”
Hắn nghĩ, vừa rồi Chu Hợi cố ý không thấy Tư Mã An, nhưng hẳn đã nói đến, thì Chu thúc cũng không thể giả bộ không thấy nữa chứ?
Đúng như hắn đoán, Chu Hợi đã sớm thấy Tư Mã An, chỉ là cố ý coi như không thấy, bây giờ Triệu Hoằng Nhuận nhắc đến, hắn không thể không nể mặt Túc vương.
Chu Hợi liếc sang Tư Mã An, thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói: “nha, đây không phải là đồ tể Tư Mã An sao... Mê giết thịt như vậy, đổi nghề làm người bán thịt không tốt sao?”
F...J
Triệu Hoằng Nhuận hoảng sợ nhìn Chu Hợi.
Hắn đương nhiên nghe hiểu, đây là Chu Hợi đang chế nhạo Tư Mã An, giết người không chớp mắt.
Triệu Hoằng Nhuận lén nhìn Tư Mã An, lại phát hiện Tư Mã đại tướng quân không hề tức giận, khuôn mặt lạnh lùng. Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận cho là Tư Mã An lòng dạ rộng rãi, không để ý, thì Tư Mã An lạnh nhạt nói: “đổi nghề làm thịt heo sao? Bản tướng quân cũng không phản cảm.”
Tư Mã An là đang ám chỉ Chu Hợi là heo, Ï Chu và Ÿheo¡ là đồng âm.
“Ngươi nói cái gì?” Chu Hợi nghe vậy, mặt cừng đờ, cười lạnh nói: “ ở Thành Cao Quan, ngươi cũng thật to gan, Tư Mã đồ tể!"
Tư Mã đồ tể? Đây là cái gì? .
Triệu Hoằng Nhuận cố nén cười.
Hắn không dám cười, sắc mặt Tư Mã An đã tái đi.
Tư Mã An sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: “lão thất phu, ngươi chán sống?”
“A? Ngươi nói gì đấy, Tư Mã đồ tể?” Chu Hợi giả vờ không nghe thấy.
“...." Thấy vậy, Tư Mã An nheo mắt, †ay phải cầm chuôi kiếm.
Cùng lúc đó, Chu Hợi cũng đưa tay ra hiệu bộ hạ đưa vũ khí cho hắn.
Này này, hai vị đại tướng quân chẳng lẽ định đánh nhaul ¡
Triệu Hoằng Nhuận kinh hãi, hắn thật không ngờ, Chu Hợi và Tư Mã An lại có mâu thuẫn.
Ở bên cạnh, Trầm Úc, Ngũ Kị, Khâu Dục đám người, đã chết lặng.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận vội vàng đứng ra hoà giải: “hai vị đại tướng quân, sắc trời không còn sớm, chúng ta vân là nhập quan rồi nói?” Nói xong, hắn khẩn cầu nhìn Chu Hợi.
Thấy Triệu Hoằng Nhuận mở miệng, Chu Hơi ném trả vũ khí cho bộ hạ, lại nhìn Tư Mã An, lẩm bẩm: “chuẩn bị thịt rượu, dùng để chiêu đãi một tên đồ tế, thật đúng là khó chấp nhận.”
Tư Mã An nghe vậy hừ lạnh: “giữ lại đồ ăn cho heo của ngươi!”
Nhìn hai người lại có dấu hiệu đánh nhau, Triệu Hoằng Nhuận dở khóc dở cười, đứng ra hoà giải.
Tuy nhiên, Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ phát hiện, bất luận là tướng dưới trướng Tư Mã An, vẫn là tướng dưới trướng Chu Hợi, hình như đều đã thấy quen, hoàn toàn không định bênh vực, thậm chí, không đặt chuyện này trong lòng.
Điều này khiến Triệu Hoằng Nhuận khó hiểu.
Ï Chẳng lẽ Chu hợi và Tư Mã An có thù oán là chuyện mọi người đều biết? ¡
Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy kỳ quái.
Tối hôm đó, Chu Hợi quả nhiên chuẩn bị rất nhiều món ngon để chiêu đãi Triệu Hoằng Nhuận.
Khó xử là, trước mặt Tư Mã An chỉ bày một đĩa thịt muối, một đĩa rau muối và một bát cơm, keo kiệt ghê gớm.
Sau đó Triệu Hoằng Nhuận mới biết được, hai đĩa đồ ăn đều là binh sĩ Nãng Sơn quân chuẩn bị cho đại tướng quân, Tư Mã An lòng tự trọng cực cao, không muốn nhận Chu Hợi “bố thí”, thà ăn cơm rau dưa.
Mà Chu Hợi cũng không định thuyết phục, ngược lại mời Triệu Hoằng Nhuận ăn nhiều ít thịt, uống nhiều ít rượu, thỉnh thoảng lại tán dương Thành Cao Quan thịt rừng ngon, rượu thơm, rõ ràng là chọc tức Tư Mã An.
Nhờ hai vị tướng quân, Triệu Hoằng Nhuận ăn bữa cơm mà đổ mồ hôi.
Dùng xong bữa ăn, Triệu Hoằng Nhuận lặng lẽ gọi Phong Túc, hỏi thăm chuyện này.
Đến khi Phong Túc giải thích xong, Triệu Hoằng Nhuận mới hiểu, vì sao Chu Hợi và Tư Mã An lại không vừa mắt nhau.
Không phải do thù hận, mà là do quan điểm khác nhau trong việc đối đãi người nước khác.
Chu Hợi đề xướng “trấn an và thu phục”, chẳng hạn như người Âm Nhung, hắn đề nghị “thảo phạt những kẻ không nghe lời, xoa dịu những người có thiện ý”, không hòa hợp với Tư Mã An “không phải tộc ta ắt có dị tâm”.
Ï Chẳng trách phụ vương để Tư Mã An ở Nãng Sơn, cho Từ Ân, Chu Hợi trấn thủ Phần Hình Tắc và Thành Cao Quan. ¡
Triệu Hoằng Nhuận cảm khái.
Nghĩ đến mấy người tới tiên phong quân sẽ đến Tam Xuyên, đến lúc đó, toàn là người ngoại tộc, Triệu Hoằng Nhuận thật không dám tưởng tượng, Tư Mã An và Nãng Sơn quân tướng sẽ làm gì người Âm Nhung.
Đêm đó, Chu Hợi sai người giao tình báo và địa đồ mình thu thập được giao cho Triệu Hoằng Nhuận.
Bản đồ rất chỉ tiết, ghi rõ phạm vị hoạt động của ba tộc Nguyên, Yết, Đê.
Không khó để đoán, Chu Hợi phải phái không ít người thăm dò.
“.. Không bằng lấy Yết giác bộ lạc khai đao?”
Nhìn ký hiệu Yết Giác trên tấm bản đồ, Triệu Hoằng Nhuận nghĩ thầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận