Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 390: Hai Bên Sắp Đặt

Chương 390: Hai Bên Sắp ĐặtChương 390: Hai Bên Sắp Đặt
“Chữ này đọc thế nào?”
“Là “cắt”, cắt đứt đường về.”
“Ờ.. À à, thực sự mất mặt, Túc vương điện hạ đã biết được chữ của cố quốc, còn chúng ta lại...”
“Vậy cũng không còn cách nào, dù sao cũng là Túc vương điện hạ...”
“Ngươi nói vậy, cũng có thể chấp nhận...”
Bên kia hẻm núi Quạ, 2 vạn Thương Thủy quân đã đến vị trí chỉ định, xây một doanh trại đơn giản bên khe suối.
Cuộc trò chuyện diễn ra trong soái trướng, là sau khi Ngũ Kị nhận được thư của Triệu Hoằng Nhuận, đã triệu tập thuộc hạ và thân vệ để cùng đọc.
Rõ ràng là người Sở, nhưng khi nhận được lá thư Túc vương viết bằng chữ Sở, lại cần một đám người đến “phá giải”, việc này để đám người Ngũ Kị phải xấu hổ.
“Hẳn sẽ không sai, hô...”
Thở dài một hơi, Ngũ Kị gấp gọn bức thư bỏ vào trong ngực, rồi nói với các tướng: “các vị, theo Túc vương điện hạ viết, người Tam Xuyên ở Củng, Lạc, có khả năng sẽ đi nương nhờ Yết Giác bộ lạc, phản bội Túc vương điện hạ, nên Túc vương điện hạ lệnh ta cảnh giác các bộ lạc ở nơi đó."
“Phản bội Túc vương điện hạ?”
Các tướng lĩnh đều lộ vẻ “không thể nhân nhịn".
Không có gì lạ, khi người nhà của bọn hắn đang ở Thương Thủy huyện sinh hoạt thoải mái, trong nhà không những có nhiều đất cày, còn chuyên môn mượn người trồng trọt, ngay cả binh sĩ trong Thương Thủy quân đều được phân chia ruộng đất.
Ở nước Ngụy, thuế ruộng đất chỉ có 2/10, đồng nghĩa gia đình của bọn hắn có dư thừa lương thực cho mùa đông.
Điều này khiến toàn bộ Thương Thủy quân không hề căm hận Túc vương mà còn cảm kích.
“Phản bội Túc vương điện hạ... Đáng chết!"
Một tướng lĩnh Thương Thủy quân hừ lạnh nói.
Nhìn ra tâm tư những tướng lĩnh này, Ngũ Kị vội vàng chặn ngăn cản: “an tâm đừng vội, các vị, ý của Túc vương điện hạ, là muốn đám người kia phản bội, để bên ta chiếm được đại nghĩa, nên... Chỉ cần giám thị bọn hắn là được.”
“Mạt tướng tuân lệnh.” Các tướng lĩnh Thương Thủy Quân chắp tay đáp.
Thấy vậy, Ngũ Kị xua tay nói: “tốt, các vị lui về sắp xếp, Địch tướng quân lưu lại.”
Một lát sau, các tướng lui xuống, ngay cả thân vệ của Ngũ Kị cũng rời đi, duy chỉ có có một lão tướng khoảng 40 tuổi ở lại, mà người này là tướng lĩnh Ngũ Kị nể trọng, Địch Hoàng Ngọc.
“Địch tướng quân, chuyện kia chuẩn bị thế nào?” Ngũ Kị hỏi: “nhiều nhất hai ngày, Nãng Sơn quân sẽ rút vê phía này, đến lúc đó, Thương Thủy quân xảy ra sai lầm, không những có lỗi với Túc vương điện hạ, mà còn để Nãng Sơn quân càng thêm coi thường quân ta...”
Nghe câu này, Địch Hoàng Ngọc vừa cười vừa nói: “tướng quân yên tâm, ba ngày đủ để quân ta dựng phòng tuyến, bố trí 300 liên nỏ, đến lúc đó, đừng nói 5, 6 ngàn Yết tộc ky binh, dù có 5 vạn ky binh cũng khó mà xông ra hẻm núi Quạ”
“Rất tốt!”
Ngũ Kị đứng dậy, siết chặt tay, phấn khởi nói: “tuy là có loại vũ khí mới, nhưng... Trận chiến này, sẽ dương danh Thương Thủy quân!”
Địch Hoàng Ngọc chắp tay.
“Tuân lệnh!”
Trong lúc Thương Thủy quân bận rộn bố trí phục binh, ở Thành Cao Quan, Chu Hợi cũng nhận được thư của Triệu Hoằng Nhuận.
Nội dung trong thư khiến vị đại tướng quân này chau mày, có hơi không vui.
“Vậy mà tránh chiến không ra, kiêu địch kế sách... Đây là dụ người Nguyên Đê ở đất Củng, Lạc phản loạn...”
Một lúc sau, Chu Hợi bỏ lá thư xuống, phẫn uất đứng ở cửa sổ, nhìn phương hướng Củng, Lạc.
Trong phòng, Phong Túc cầm lá thư lên, nhìn lướt qua, nhíu mày hỏi: “trả lời ra sao, đại tướng quân?”
Chu Hợi cũng không trực tiếp quyết định, mà tức giận nói: “việc này có thể tránh!... Cho dù người đất Củng, Lạc có lập trường không kiên định, nhưng chỉ cần Nãng Sơn quân và Thương Thủy quân nhanh chóng đánh bại Yết Giác bộ lạc, thì người đất Củng, Lạc sao dám phản bội?... Nhưng Nãng Sơn quân lại cố ý giả bại, đây chẳng phải là thăm dò? Rõ ràng là dụ phản!”
Nói xong, ánh mắt hắn lạnh lẽo, thì thào: “là Tư Mã An khốn khiếp đầu độc Túc vương?”
“Mạt tướng ngược lại không nghĩ vậy." Phong Túc cười nhạt nói.
“Ồ?” Chu Hợi quay đầu hỏi: “ngươi cảm thấy, đây là ý Túc vương?”
“Có phải là Túc vương hay không, mạt tướng không tiện phán đoán, nhưng mạt tướng có thể chắc chắn, chuyện này, Túc vương chấp nhận.” Phong Túc bỏ thư lại trên bàn, cười nói: “đại tướng quân ngài nghĩ xem, Nãng Sơn quân rời khỏi Thành Cao Quan, tự tiện tách khỏi Thương Thủy quân, tự tiện giết mấy bộ lạc... Nhưng Túc vương điện hạ viết trong thư, lại nói hắn ở cùng Nãng Sơn quân, đại tướng quân chắc không phải cho rằng, là Tư Mã An chủ động đi tìm Túc vương điện hạ chứ?”
“.." Chu Hợi vuốt cằm, chậm rãi gật đầu. “Mạt tướng cho rằng, Túc vương điện hạ và Tư Mã An từng đối đầu, Tư Mã An tuy là đại tướng quân, lại từng là tông vệ bên cạnh bệ hạ, nhưng Túc vương điện hạ là con bệ hạ... Dù Tư Mã An gan lớn hơn nữa, cũng không dám làm gì Túc vương điện hạ.”
Nghe vậy, Chu Hợi lộ vẻ kỳ lạ, thì thào: “ngược lại... Tư Mã đồ tể mặc dù đức hạnh kém cỏi, nhưng trung thành với bệ hạ, tuyệt đối không dám làm gì Túc vương, theo tính cách của hắn, nếu Túc vương điện hạ ép hắn, hắn chắc sẽ giao Nãng Sơn quân binh quyền, sau đó trở về Đại Ngụy...... Hắc! Kì quái, Tư Mã đồ tể, bây giờ còn ở cùng một chỗ với Túc vương?”
Chu Hợi không khỏi khó hiểu, theo hiểu biết của hắn, Tư Mã An là người thích làm theo ý mình, từ trước đến nay không thích bị người chỉ đạo, một người như vậy, sẽ không thỏa hiệp mới đúng.
“Nói không chừng, là Túc vương điện hạ thuyết phục Tư Mã đại tướng quân!” Phong Túc vừa cười vừa nói.
“Thuyết phục Tư Mã đồ tể?” Chu Hợi hoảng sợ nhìn Phong Túc, quen nhau mấy chục năm, Chu Hợi thực sự không thể tưởng tượng, Tư Mã An kiêu ngạo, cũng sẽ bị người thuyết phục ngoài Ngụy Vương.
Ï Nhưng...)
Chu Hợi quay người, đi cảm phong thư lên, nghiêm túc đọc nội dung bức thư.
Ï Lẽ nào, đây là ý của Túc vương điện hạ? Vị điện hạ kia năm ngoái chinh phạt nước Sở, cũng không phải hạng người nhân từ... Không ổn, để Tư Mã đồ †ể ở cạnh điện hạ...
Chu Hợi thầm nghĩ. “Đại tướng quân?” thấy Chu Hợi trầm mặc hồi lâu, Phong Túc hỏi: “chuyện trong thư, có cần đáp lại sao?”
Chu Hợi thở dài, phiền muộn nói: “nếu Tư Mã đồ tể thì không nói, nếu là Túc vương tự tay viết, ta sao có thể từ chối... Cũng được! Nếu bộ lạc ở Củng Lạc phản bội, Thành Cao Quan sẽ dẫn binh chinh phạt!”
Nói xong, Chu Hợi lập tức viết thư trả lời, đưa cho Phong Túc, trịnh trọng dặn dò: “Phong Túc, ngươi dẫn trăm ky, tự mình giao cho Túc vương điện hạ. Sau đó, ngươi tạm thời ở cạnh điện hạ.... Nhớ kỹ, ngàn vạn không để Tư Mã đồ tể mê hoặc, xúi giục Túc vương điện hạ. Một khi Túc vương điện hạ bị Tư Mã đồ tể lừa gạt, toàn bộ người dân Tam Xuyên sẽ chết! Hiểu chưa?”
“Mạt tướng tuân lệnh!” Phong Túc nhận thư, chắp tay đáp. Khoảng nửa tiếng sau, Phong Túc dẫn trăm ky binh, đi về hướng đất Lạc, theo Triệu Hoằng Nhuận nói ở trong thư, Nãng Sơn quân đang đóng ở Thường Xuyên tây nam đất Lạc.
Một ngày sau, khi Phong Túc đến gần đất Lạc, hắn nhíu mày phát hiện, vốn có vô số dê được chăn thả bởi các bộ lạc, nhưng tất cả đã được thay bằng vô số chiếc lều.
Thậm chí, trong lúc đó bọn hắn còn đụng phải một nhóm ky binh.
Số người không nhiều, chỉ 30, 40 người, có thể là ky binh tuần tra.
Bình thường, người dân ở đất Lạc sẽ không tỏ ra thù địch với ky binh Thành Cao Quan.
Nhưng nhóm ky binh này bọn hắn thổi kèn cảnh báo.
Ï' Đáng chết! Thật bị dụ phản? ¡ Phong Túc thâm mắng trong lòng, không dám đến thẳng Thường Xuyên, mà là trốn vào ngọn núi gần đó, cuối cùng cắt đuôi được ky binh.
Vì có chướng ngại vật trên đường, nên đến ngày 7 tháng 8, Phong Túc mới dẫn trăm ky binh đến Thường Xuyên.
Khi đến Thường Xuyên, Phong Túc suýt nữa bị dọa hết hồn, vì hắn phát hiện, Nãng Sơn quân dựng doanh trại trên núi, ở dưới chân núi, lại có 5, 6 ngàn người, mơ hồ là ky binh Yết tộc.
Những ky binh này, không biết là dụ địch, hay chỉ quan sát Nãng Sơn quân, lại xuống ngựa, nằm xuống đất.
Trước cơ hội đánh lén, Nãng Sơn quân lại đóng cổng, không hề có ý định gây chiến.
Rất khó tưởng tượng, Nãng Sơn quân cũng có thời điểm không xuất chiến.
Xem ra đã bị đại tướng quân đoán trúng, Túc vương điện hạ và Tư Mã đại tướng quân đang dụ những bộ lạc không kiên định làm phản! ¡
Phong Túc cau mày, dẫn trắm ky binh lên núi, sau khi báo thân phận, được Bạch Phương Minh dẫn tới soái trướng, gặp được Tư Mã An, đồng thời giao thư của Chu Hợi cho Túc vương Triệu Hoằng Nhuận.
Cùng lúc này, Tư Mã An một câu nói, khiến Phong Túc giật mình, không biết nên trả lời thế nào.
“Hừi... Chuyển một phong thư, mà Phong tướng quân mất tận 3 ngày, xem ra, trên đường có chướng ngại không hề nhỏ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận