Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 440: Một Khúc Ï 3,632 người... Nhiều như vậy? ,I

Chương 440: Một Khúc Ï 3,632 người... Nhiều như vậy? ,IChương 440: Một Khúc Ï 3,632 người... Nhiều như vậy? ,I
Trong soái trướng, sau khi Ngũ Kị giao cho Triệu Hoằng Nhuận danh sách tử vong, Triệu Hoằng Nhuận hoảng sợ, nhất thời thấy tức ngực.
Lần này, hắn dẫn tới 2 vạn Thương Thủy quân, mà một trận đã chết mất 1/5.
Năm ngoái, Triệu Hoằng Nhuận cũng dùng ít địch nhiều, đối mặt quân Sở, cũng chưa từng thương vong nhiều đến thế.
Đương nhiên, năm ngoái khi đánh với Hùng Thác, Triệu Hoằng Nhuận trong †ay có 1 vạn Yên Lăng quân, 2 vạn 5 ngàn Tuấn Thuỷ quân, quân đội chính quy hơn Thương Thủy quân và chiến sĩ bộ lạc.
Hơn nữa, lúc đó Hùng Thác 16 vạn đại quân, không phải cùng lúc tấn công quân Ngụy, mà chia ra 6 vạn và 10 vạn, để Triệu Hoằng Nhuận lần lượt đánh tan.
Mà lần này, Tháp Đồ dẫn 20 vạn đại quân, toàn bộ tấn công.
Nhưng bất kể thế nào, Triệu Hoằng Nhuận vẫn thấy khó chịu.
"Điện hạ."
Trâm Úc ở bên nhìn ra Triệu Hoằng Nhuận khó chịu, hạ giọng khuyên nhủ: "người đã làm hết khả năng... Thương Thủy quân xuất hiện lượng lớn thương vong, không phải do điện hạ."
Nghe câu này, Ngũ Kị cũng tiến lên thuyết phục.
Nếu không có xe bắn đá, không có liên nỏ, không có trang bị Tuấn Thủy quân, chỉ sợ Thương Thủy quân thiệt hại không chỉ từng đó. Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận gật đầu.
Vì giành được thắng lợi với thương vong tối thiểu, hắn đã làm rất nhiều, bất luận là chiến thuật, rượu và đồ ăn, cùng với đó là thuốc trị thương.
Là chủ soái, hắn đã làm hết sức, không thẹn với lòng.
Nhưng dù vậy, 3632 binh sĩ Thương Thủy quân và 1931 chiến sĩ chết trận, vẫn như tảng đá trong lòng hắn.
"Hô..."
Thở dài một hơi, Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu nhìn Ngũ Kị, trầm giọng nói: "lúc thu dọn chiến trường, đốt cháy thi thế binh sĩ, mặc dù có lỗi, nhưng ta không thể đem thi thể về Thương Thủy được, chỉ có thể mang tro cốt trở về."
"Túc Vương nhân từ." Ngũ Kị cúi đầu nói. Hắn thấy, Triệu Hoằng Nhuận có thể đem tro cốt binh sĩ về Thương Thủy, đã là nhân từ, hồi ở nước Sở, binh sĩ chết trận đâu thấy di hài?
Đừng nói di hài, liền tro cốt cũng không có, nhiều lắm là phái người thông báo cho người nhà.
Vậy là xong.
Thậm chí, không có người báo tang, người nhà còn phải đến hỏi.
"Dụng cụ đựng tro cốt, thì mời các bộ lạc hỗ trợ." Triệu Hoằng Nhuận nói với Ngũ Kị.
Người Nguyên Đê cũng biết làm gốm từ đất sét, tuy chất lượng hơi kém nhưng để đựng tro cốt đã đủ rồi.
"Vâng." Ngũ Kị gật đầu, sau đó hắn hỏi: "điện hạ, còn nô lệ thì sao?"
Triệu Hoằng Nhuận ngẫm nghĩ, người sống hắn còn không quan tâm, huống chỉ đã chết, cuối cùng hắn nói: "để các binh sĩ khổ cực chút, đem chúng..."
Hắn định nói "chôn", về sau cảm thấy không thích hợp, số nô lệ chết trận lên tới 8 vạn, chôn nhiều thi thể, chỉ sợ sau này lòng đất hư thối.
Nên hắn trầm tư rồi nói: "vứt thi thể ra ngoài thành, lấy mấy thùng dầu đốt cháy."
"Vâng!"
Ngũ Kị chắp tay, rời khỏi soái trướng.
Lúc này, Mị Khương và Ô na đều ở trong soái trướng, nhưng thấy Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt thâm trầm, liền không đến quấy rầy.
Ai cũng không nói gì.
Tông vệ ở trong soái trướng tự nhiên càng không dám mở miệng, ai cũng nhìn ra được, điện hạ tâm trạng không tốt.
Điều này khiến không khí trong soái †rướng trở nên ngột ngạt.
Cuối cùng, Triệu Hoằng Nhuận không chịu nổi, thở dài đứng dậy, thuận miệng nói: "bản vương ra ngoài đi dạo."
Mị khương và Ô na liếc nhau, không đi theo, mà tông vệ cũng chỉ có Trầm Úc đi theo.
Ra ngoài soái trướng, Triệu Hoằng Nhuận vô thức đi vê tây thành, dù sao †ây thành tổn thất nghiêm trọng nhất.
Hắn muốn tận mắt thấy thảm trạng của tây thành.
Binh sĩ Thương Thủy quân chết trận vì nước Ngụy, hắn là chủ soái, có nghĩa vụ tận mắt nhìn di thể của người hy sinh. "Túc Vương?"
"A? Túc Vương?"
"Là Túc Vương..."
Trên đường đi của Triệu Hoằng Nhuận, những binh sĩ vận chuyển thi thể, tạm dừng việc đang làm, nhìn hắn.
Mà chiến sĩ các bộ lạc, cũng quay đầu nhìn về bên này.
Vì lý do nào đó, phía tây thành có hàng ngàn người, nhưng không có người trò chuyện, cho dù thấy Triệu Hoằng Nhuận, cũng chỉ kinh ngạc, thì thâm vài từ.
Bầu không khí nặng nề và u ám.
Ï Những người này... /)
Trầm Úc đi sau Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, vì hắn phát hiện, ánh mắt của binh sĩ và chiến sĩ các bộ lạc đều hơi kỳ lạ. Theo lý mà nói, Triệu Hoằng Nhuận đích thân tới tây thành, binh sĩ và chiến sĩ các hẳn là nên vui sướng, vinh hạnh mới đúng, nhưng hiện tại, những người kia hờ hững hoặc chết lặng nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Thậm chí, Trầm Úc nhìn mơ hồ thấy được trong mắt những người đó có cảm xúc "lạ".
Hắn đuổi theo Triệu Hoằng Nhuận, hạ giọng nói: "điện hạ, chớ có lại gần, cảm xúc binh sĩ.. Sợ là không bình thường."
".." Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, quan sát bốn phía vài lần.
Đúng như Trầm Úc nói, hắn từ ánh mắt binh sĩ và chiến sĩ thấy được hờ hững và lạ lãm.
Đoán được nguyên nhân, Triệu Hoằng Nhuận thở dài. Là do thương vong quá lớn.
Thương Thủy quân tuy giờ là quân Ngụy, nhưng binh sĩ đều là người Sở.
Mà Triệu Hoằng Nhuận là người Ngụy, lại lãnh đạo người Sở, bao gồm chiến sĩ Nguyên Đê bộ lạc, ngày thường thì không sao, nhưng một khi xuất hiện thương vong, binh sĩ Thương Thủy, chiến sĩ tộc Nguyên Đê chìm trong đau buồn, sẽ không coi Triệu Hoằng Nhuận là người một nhà, thậm chí, bọn hắn nảy sinh suy nghĩ "chính người này đã khiến đồng bào chúng ta phải chết".
Rốt cuộc trong trận chiến này không có người Ngụy nào chết.
Một khi nghĩ tới đây, bất luận là Thương Thủy quân binh lính hay bộ lạc chiến sĩ, khó tránh khỏi ý nghĩ khác thường.
"Điện hạ, hay là rời đi" Trâm Úc ở bên thấp giọng khuyên nhủ.
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, cúi người từ dưới đất rút ra một cọng cỏ, dùng tay áo lau đi vết bẩn, sau đó đặt lên miệng, chậm rãi thổi.
”Xuyt† xuy† xuyt† - xuy† - xuyt xuy† xuyt Xuy†, Xuyt Xuyt Xuyt - Xuyt - xuyt - Xuyt xuyt-"
Mọi người xung quanh sững sờ, sau đó nghiêng tai lắng nghe, chỉ cảm thấy khúc nhạc du dương, dường như kể về một câu chuyện tình yêu.
"Thật là dễ nghe..."
Cách Triệu Hoằng Nhuận đại khái mấy trượng, Lý Đãi đang lau vết máu trên mặt, lắng nghe tiếng nhạc du dương, trong đầu nhớ lại người tẩu tẩu ở nhà.
Bên cạnh, Ương Võ và Nhạc Báo đang ngồi trên mặt đất, yên lặng lắng nghe, ánh mắt mơ hồ, cũng không biết tưởng niệm ai.
Nghe đến khi Triệu Hoằng Nhuận thổi tới cao trào, mọi người cảm thấy trong lòng buồn bã khó tả, có người còn rơi lệ.
Càng ngày càng nhiều người vây quanh Triệu Hoằng Nhuận, hoặc đứng hoặc ngồi trên mặt đất, lẳng lặng nghe giai điệu buồn bã nhưng khiến bọn hắn luôn muốn nghe thêm.
Chỉ thấy ở đoạn tường thành này, lặng ngắt như tờ, chỉ có giai điệu của Triệu Hoằng Nhuận.
Nghe được giai điệu này, ánh mắt binh sĩ Thương Thủy quân và chiến sĩ các bộ lạc, mới đầu còn hờ hững dần trở nên như hòa, say mê trong điệu nhạc. Chương 441: Một Khúc (2)
Ï Lại một... Gương mặt quen... .J
Cẩn thận đặt một thi thể lên đống củi, Nhiễm Đằng nhìn khuôn mắt non nớt mà thầm thở dài.
Tên binh sĩ này, là tân binh dưới trướng hắn, mới có 15 tuổi mà thôi.
Ï Chúng ta... Đang làm cái quái gì Vậy? j
Nhiễm Đẳng ngồi cạnh đống xác chết, ánh mắt đờ đẫn nhìn một ngọn cỏ đâm máu.
Hắn không khỏi bối rối.
Năm ngoái, Dương Thành Quân Hùng Thác suất quân đánh Ngụy, hắn với †ư cách quân Sở, vì Hùng Thác mở rộng cương vực và dã tâm trả thù nước Nguy, cũng là vì ít ỏi quân lương, nuôi sống gia đình.
Nhưng bất luận thế nào, hắn lúc đó là người Sở, chiến đấu vớ kẻ địch của nước Sở.
Sau đó, Hùng Thác chiến bại, Túc Vương Cơ Nhuận bức hàng bọn hẳn, hơn nữa, đưa ra đủ lời hứa, đưa bọn hẳn từ nước Sở đến nước Nguy, bố trí ở Thương Thủy huyện.
Nhiễm Đằng rất kính trọng Túc Vương, vì tuy là người Ngụy, nhưng lại cho người Sở đủ loại ưu đãi, để gia đình bọn hắn có thể sống ở Thương Thủy huyện, thậm chí, trải qua cuộc sống tốt hơn nhiều ở nước Sở.
Xuất phát từ biết ơn, Nhiễm Đằng lựa chọn tiếp tục làm lính, thuộc về Thương Thủy quân, hơn nữa dưới mệnh lệnh của Túc Vương, cùng 2 vạn Thương Thủy quân, xa xôi ngàn dặm đi tới Tam Xuyên.
Phải nói, nếu không quy thuận nước Ngụy, nếu không gia nhập Thương Thủy quân, người Sở như Nhiễm Đẳng, e rằng cả đời cũng rất khó đặt chân đến Tam Xuyên, càng không nói đến đánh trận với các bộ lạc Tam Xuyên.
Lúc đầu, vì biết ơn Túc Vương, Nhiễm Đằng không có cân nhắc quá nhiều, nhưng giờ khắc này, nhìn đồng bào xung quanh thương vong nặng nề vì chiến tranh, hắn không khỏi mê man.
Chúng ta, vì cái gì mà chiến?
Hoặc có lẽ là vì ai mà chiến?
Vì nước Ngụy? Hay là vì Túc Vương?
Rõ ràng là người Sở, nhưng vì nước Ngụy mà chiến? Vì Túc Vương nước Ngụy mà chiến?
Mặc dù biết ơn Triệu Hoằng Nhuận, nhưng Nhiễm Đằng không khỏi nghi hoặc.
Xét đến cùng, hắn chưa có cảm giác thân thuộc với nước Ngụy.
An Lăng, Triệu Lăng, Tuy Dương, đối với Yên Lăng, Trường Bình, Thương Thủy có thái độ thù địch, khiến 40 vạn người Sở thỉnh thoảng sinh ra ý nghĩ: người Ngụy không chào đón chúng ta, chúng ta chỉ là người ngoài.
Chính là vì nghĩ vậy, Nhiễm Đẳng có phần không thể chấp nhận tổn thất to lớn mà Thương Thủy quân phải chịu.
Cuối cùng, Nhiễm Đằng cho ra một đáp án không chấp nhận được: Thương Thủy quân, không phải vì nước Ngụy hoặc người Ngụy mà chiến, chỉ là vì Túc Vương, cho bọn hắn một cuộc sống tốt hơn.
Hiện tại vấn đề là, Túc Vương Cơ Nhuận, là nước Ngụy Túc Vương, là người Ngụy.
Ï Hắn... Rốt cuộc đối xử Thương Thủy quân thế nào? ¡
Nhiễm Đẳng suy nghĩ.
Phải nói, nếu như thi thể trước mặt có thi thể người Ngụy dù chỉ một, cũng sẽ không khiến Nhiễm Đằng sinh ra ý nghĩ đó.
Cũng may Triệu Hoằng Nhuận có uy tín khá cao trong Thương Thủy quân, nếu đổi lại những người khác, e rằng Thương Thủy quân đã sớm bất mãn.
"Hô..."
Lắc đầu, bỏ suy nghĩ lung tung, Nhiễm Đằng đứng dậy, chuẩn bị tiếp tục vận chuyển thi thể.
Nhưng khi hắn vừa đứng lên, hai binh lính chạy ngang qua. Thấy vậy, Nhiễm Đằng nhíu mày, quát lớn: "các ngươi làm gì? Muốn lười biếng sao?"
"Nhiễm Đẳng tướng quân..." hai binh sĩ dừng bước, quay đầu, biểu cảm sợ hãi.
Nhưng một người trong đó vẫn lấy hết dũng khí giải thích: "... Hạng Ly tướng quân để chúng ta tạm dừng công việc."
"Hạng Ly?" Nhiễm Đằng ngẩn người, nhíu mày nói: "nói hươu nói vượn! Hạng Ly nói các ngươi không cần vận chuyển thi thể nữa?"
"Không phải không phải." Một binh sĩ khác vội vàng giải thích: "là Túc Vương, Túc Vương ở bên kia dùng cỏ thổi một giai điệu, Hạng Ly tướng quân lệnh chúng ta qua nghe, nghe nói là mệnh lệnh của Từ Quýnh Tam Thiên tướng."
Từ Quýnh là Tam Thiên tướng, Nhiễm Đẳng là Thiên Nhân tướng, mặc dù cả hai không phải quan hệ thuộc cấp, nhưng chức vụ chênh lệch, để Nhiễm Đẳng không biết nói gì.
Nhưng để hắn kinh ngạc, là câu nói trước đó của binh sĩ.
f Túc Vương? Dùng cỏ thổi nhạc?
Nhìn bóng lưng hai binh sĩ, Nhiễm Đẳng do dự, rồi cũng đi.
Hắn rất hiếu kì, hiếu kỳ Túc Vương điện hạ tại sao lại xuất hiện ở tây thành vào lúc này, lại vì sao mà thổi nhạc.
Đi được 200 trượng, Nhiễm Đằng sững sờ, vì hắn nhìn thấy, nơi xa có hàng ngàn người.
Mà những người này đều hết sức yên tĩnh, đủ để Nhiễm Đằng nghe được tiếng nhạc ngắt quãng.
"Này, nhường một chút." Nhiễm Đằng dùng thân thể mạnh mẽ chen vào đám người.
Binh sĩ đang nghe tiếng nhạc, quay người, bờ môi mấp máy, nhưng thấy người tới là Nhiễm Đẳng, lập tức rụt đầu, né sang một bên, chừa chỗ cho Nhiễm Đẳng.
"Ừm.”" Nhiễm Đằng gật đầu với binh sĩ, tiếp tục chen lên, phí hết sức, sau nhiều lần nhận phải ánh mắt không vui, Nhiễm Đẳng rốt cuộc chen đến giữa.
Hắn kinh ngạc khi thấy, ở giữa mọi người là Túc Vương điện hạ, xung quanh có vô số người.
Người đông đến nỗi, Nhiễm Đằng thậm chí hoài nghi Túc Vương điện hạ không thể xoay người.
Ï Túc Vương... Thế mà tin quân †a? Nhiễm Đằng giật mình. Trong mắt hắn, Triệu Hoằng Nhuận cách bịnh sĩ Thương Thủy quân quá gần, duỗi cánh tay liền có thể bắt được Túc Vương, nếu có kẻ làm loạn, tông vệ phản ứng không kịp.
"Ngươi, tên này, ở nơi đây làm gì?" bên cạnh truyên đến tiếng phàn nàn.
Nhiễm Đằng nhíu mày quay đầu, lúc này phát hiện đối phương là binh sĩ dưới trướng mình, Ương Võ.
"A, Nhiễm Đẳng tướng quân..." Lúc này Ương Võ cũng kịp phản ứng, vội vàng đến chỗ Lý Đãi, Nhạc Báo, chừa cho Nhiễm Đẳng một vị trí, cười nịnh nhỏ: "tướng quân, ngài ngồi đây, ngài ngôi đây"
"." Nhiễm Đằng trợn trắng mắt, nhưng hắn cũng lười để ý tên này.
"Túc Vương đang làm gì?" Nhiễm Đằng thấp giọng hỏi. "Không rõ." Ương Võ nhún vai, hạ giọng đáp: "lúc đó chúng ta đang vận chuyển thi thể, Túc Vương đi tới, không nói gì, chỉ hái một lá cỏ, thổi nhạc..."
Lời còn chưa dứt, đằng trước truyền tới tiếng quát lớn: "bên kia, câm miệng cho tat"
Ương võ ỷ vào bên cạnh có Nhiễm Đẳng, cáo mượn oai hùm liếc nhìn đối phương, lại phát hiện người nói là Nhị Thiên tướng Trần Tiếp.
Trần Tiếp chức vụ cao hơn Nhiễm Đẳng, Nhiễm Đẳng cũng không nói được gì, thế là lại nhìn Túc Vương, lặng yên nghe tiếng nhạc.
Tiếng nhạc kéo dài, nhưng có thể cảm nhận bi thương chia ly trong khúc nhạc.
Điều này khiến binh sĩ Thương Thủy quân và chiến sĩ Nguyên Đê bị cảm động. Nhiễm Đằng tận mắt thấy, một số chiến sĩ hốc mắt rưng rưng, có đưa
Tuy nhiên, Nhiễm Đằng lại cảm thấy mình có thể hiểu bọn hắn, vì nghe khúc nhạc này, hắn nhớ tới Thương Thủy huyện vợ con, nghĩ tới gia đình đang hy vọng hẳn bình yên trở về, đồng thời cũng liên tưởng đến, sự bi thương của người những binh sĩ đã hy sinh.
Loại bi thương kia, có giống miêu tả trong bài hát không?
Túc Vương điện hạ... Thì ra là đang tưởng niệm của các binh sĩ. .¡
Nhiễm Đằng nghĩ thầm.
Hắn còn chưa ngồi xuống bao lâu, Triệu Hoằng Nhuận liền đã thổi xong, bỏ lá cỏ xuống.
Một khúc nhạc chấm dứt.
Đối với việc này, binh sĩ và người Nguyên Đê ở gần có hơi không nỡ, dùng ánh mắt mong mỏi nhìn Túc Vương, hi vọng có thể nghe lại khúc nhạc một lần.
Nhưng để bọn hắn tiếc nuối là, Túc Vương bỏ cây cỏ xuống, nói một câu khiến bọn hắn giật mình.
"Bản vương biết, các vị ở đây, đều đang bối rối, bản thân vì gì mà chiến, những người hi sinh kia, hi sinh vì cái dì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận