Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 522: Đến Ngữ Huyện

Chương 522: Đến Ngữ HuyệnChương 522: Đến Ngữ Huyện
Tối ngày mùng 7 tháng 2, đoàn người Triệu Hoằng Nhuận cách Ngữ huyện còn khoảng 6,7 dặm.
Ngày hôm đó, bọn hắn gặp thêm hai lần hành thích.
Một lần, đám thích khách cải trang thành thương nhân, giả vờ hỏi đường để tập kích đội ngũ Triệu Hoằng Nhuận, chỉ là tông vệ đã có sự đề phòng.
Sau đó, thích khách lại trốn trong một khu rừng cạnh quan đạo, chờ đội Triệu Hoằng Nhuận đi qua, trực tiếp xông ra.
Đám người này không khác gì du hiệp, bị 5 vạn lượng vàng treo thưởng làm lóa mắt, tập hợp đông người tập kích Triệu Hoằng Nhuận. Lần này số lượng hơn trăm người, các tông vệ và binh sĩ tử chiến một trận, mới đánh lui được.
Liên tiếp hành thích, khiến đội ngũ Triệu Hoằng Nhuận thương vong nặng nề, ngay cả tông vệ cũng bị thương.
Đùi phải của Cao Quát bị đâm một phát, máu chảy ròng ròng, Vệ Kiêu, Lữ Mục, Mục Thanh cũng bị những vết thương ngoài da, nhất là Chử Hanh, bụng bị đâm một kiếm, cũng may hắn kịp thời nắm mũi kiếm của đối phương, siết chặt, bằng không, Triệu Hoằng Nhuận sợ rằng sẽ phải mất đi một tông vệ.
Nhưng cái giá để sống sót là tay trái Chử Hanh bị thương nghiêm trọng, lờ mờ có thể thấy xương dưới máu thị nát bét.
Lẽ nào như vậy! Lẽ nào như vậy!
Thấy bản thân liên tiếp bị ám sát, tông vệ bị thương, binh sĩ hi sinh, Triệu Hoằng Nhuận càng lúc càng giận.
Nhưng lý trí buộc hắn phải tỉnh táo, hắn rất hiểu đây không phải thời điểm tức giận, đợi đến khi hắn và Thương Thủy quân liên lạc được, đến lúc đó...
Sát ý lóe lên trong ánh mắt, Triệu Hoằng Nhuận nắm chặt dây cương.
Sợ qua đêm ở hoang dã sẽ bị hành thích, nên mặc dù sắc trời đã tối, nhưng đoàn người Triệu Hoằng Nhuận vẫn chậm rãi tiến tới Ngữ huyện.
Ngay cả khi có lỗi với binh sĩ đã hy sinh, những vì giảm gánh nặng, Hà Chỉ Vinh chỉ đành để thi thể bọn hắn ở bên ngoài, chờ ngày mai hắn đến Ngữ huyện, sẽ mượn người thu liễm thi thể, an táng tử tế.
Mãi đến giờ Tuất, đám người Triệu Hoằng Nhuận mới đến Ngữ huyện.
Lúc này, Ngữ huyện sớm đã đóng cổng thành.
"Mở cửa! Mở cửa!"
Trầm Úc ở dưới thành, lớn tiếng hét.
Một lát sau, trên tường thành có bó đuốc, nhô ra một cái đầu, hùng hổ nói: "hét cái gì? Không biết đã quá giờ sao, ngày mai lại đến!"
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận đang nóng nảy, nghe câu trả lời của binh sĩ trên tường thành, tức giận quát lớn: "ta là Túc Vương Hoằng Nhuận, cút xuống mở cửa!"
"Túc... Túc Vương?" huyện binh sợ hết hồn, lập tức, trên tường thành vứt xuống mấy cây đuốc, chiếu sáng đám người Triệu Hoằng Nhuận.
"Ngươi... Ngươi nói ngươi là Túc Vương? Có bằng chứng gì?"
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy không những không giận mà còn cười lạnh nói: "chờ bản vương ném ngươi vào nhà giam, ngươi sẽ biết bản vương có bằng chứng gì!"
Ở bên cạnh, Hà Chi Vinh nhíu mày, nhịn không được khuyên nhủ: "Túc Vương bớt giận, bỉ nhân biết Túc Vương đang rất nóng giận, bỉ nhân cũng như vậy, nhưng hà tất chấp nhặt binh sĩ canh gác?"
Nghe Hà Chi Vinh thuyết phục, Triệu Hoằng Nhuận cũng nhận ra bản thân mất bình tĩnh, gật đầu và kiêm chế.
Lúc này, Hà Chi Vinh cưỡi ngựa tiến lên, hét với huyện binh trên tường thành: "bỉ nhân là dịch trưởng dịch trạm cách phái bắc 20 dặm, Hà Chi Vinh, có từng nghe chưa?"
"Hà gia lão gia?"
Trên tường thành lại nhô ra một cái đầu, cẩn thận nhìn Hà Chi Vinh, lập tức nói với các huyện binh khác: "không sai, là Ngữ huyện thành bắc Hà gia Hà lão gia, mở cửa."
Cổng thành mở rộng, những binh lính canh cổng cười đón, suy cho cùng, dịch trưởng, cũng là chức quan không nhỏ.
Hà Chi Vinh mỉm cười với các binh sĩ, lập tức quay đầu mời Triệu Hoằng Nhuận: "Túc Vương điện hạ, mời."
Hả?
Thật là Túc Vương?
Các binh lính nhìn nhau, nhất là tên huyện binh vừa rồi còn hùng hổ, bây giờ e ngại, cúi đầu không dám nói.
Cũng may Triệu Hoằng Nhuận chỉ tức giận, chứ không định tính toán gì.
"Huyện nha ở nơi nào?" Vừa vào thành, Triệu Hoằng Nhuận quay đầu hỏi.
Các huyện binh biết mình vừa đắc tội Túc Vương, sợ hãi không dám nói, lại là Hà Chi Vinh giục ngựa tiến lên, nói: "Túc Vương điện hạ đừng gấp, bỉ nhân cũng là người Ngữ huyện, để bỉ nhân cho Túc Vương dân đường."
"Làm phiền." Triệu Hoằng Nhuận hít một hơi thật sâu, cố nén cơn giận.
Sau nửa canh giờ, được Hà Chỉ Vinh dẫn đường, Triệu Hoằng Nhuận đến được Ngữ huyện huyện nha.
Ngữ huyện Huyện Lệnh họ Hoàng, tên Dư, nhỏ hơn Hà Chi Vinh mấy tuổi.
Khi nghe Túc Vương đến Ngữ huyện, Hoàng Dư đang định nghỉ ngơi, mặc vội chiếc áo mỏng, xỏ giày chạy về nha môn.
Nhưng 2 lần bị hành thích, Triệu Hoằng Nhuận không định ra vẻ làm gì, trước lúc Hoàng Dư đến, liền được Hà Chi Vinh dẫn vào phủ nha.
Một lúc sau, Hoàng Dư mặc một chiếc áo mỏng gặp Triệu Hoằng Nhuận.
Hắn lên tiếng chào hỏi Hà Chi Vinh: "Chi Vinh huynh."
Hà Chi Vinh mỉm cười chắp tay, cung kính gọi: "Huyện lệnh đại nhân."
Triệu Hoằng Nhuận ở bên thấy kỳ lạ, Hà Chi Vinh hình như có quan hệ tốt với huyện lệnh, liền hỏi: "Hà dịch trưởng, ngươi cùng Hoàng huyện lệnh, chẳng lẽ quen biết đã lâu?"
Hà Chi Vinh nghe vậy cười nói: "Túc Vương điện hạ, Huyện lệnh phu nhân, chính là bỉ nhân tộc muội."
Triệu Hoằng Nhuận vừa nghe đã hiểu, chẳng trách Hà Chi Vinh có vào huyện thành sau khi đóng cửa, còn có thể tùy ý ra vào huyện nha. Đương nhiên, đây cũng là chuyện thường.
Dù sao huyện lệnh, cũng là thông qua khoa cử hoặc tiến cử, được triều đình ủy nhiệm làm huyện lệnh.
Những huyện lệnh này, đi nhậm chức, đại đa số cũng là một thân một mình, hoặc dẫn theo một người hầu.
Lấy Hoàng Dư làm ví dụ, nếu hắn là bình dân đi lên hoạn lộ, không có chỗ dựa, thì sau khi hắn đi nhậm chức, chuyện cần làm đầu tiên không phải lo cho dân sinh, mà là cùng quý tộc, thân hào địa phương tạo mối quan hệ.
Mà cách tốt nhất, chính là cưới con gái gia tộc quyền thế, giống như Hoàng Dư.
Bằng cắch này, huyện lệnh "ngoại lai", sẽ được quý tộc chấp nhận, ủng hộ.
Khác nhau ở chỗ, có gia tộc muốn tạo mối quan hệ với huyện lệnh, miễn cho lợi ích tổn hại, mà có gia tộc lại muốn khống chế huyện lệnh, giành lợi ích.
Loại quan hệ này xấu tốt khó nói.
Tỉ như Hà Chi Vinh Hà gia, hắn là con trưởng cũng khổ như vậy, không khó nhìn ra, Hà thị là quý tộc tương đối ngay thẳng, Hoàng Dư thông gia càng nhanh chóng dung nhập Ngữ huyện.
Đây đương nhiên là ví dụ tốt, nhưng cũng có không ít ví dụ xấu.
Nhưng dù thế nào, triều đình từ trước đến nay mở một mắt nhắm một mắt với loại chuyện này, vì... Loại chuyện này nhiều lần bị cấm, có thời gian triều đình quy định huyện lệnh phải cưới vợ trước mấy được nhậm chức, nhưng không ích gì, lấy chính thê thì không thể lấy thêm bình thê sao? Huống chỉ, chính thê cũng có thể bỏ, đúng không?
Tóm lại, loại hiện tượng này rất khó trừ tận gốc, cho dù cách mấy năm, lại điều huyện lệnh đi, kết quả vẫn như cũ.
Sau một hồi trò chuyện, Hoàng Dư dẫn Triệu Hoằng Nhuận, tông vệ và mấy nữ nhân ra sau nha môn.
Sau khi an bài cho tông vệ và mấy nữ nhân, Hoàng Dư mời Triệu Hoằng Nhuận và Hà Chỉ Vinh đến thư phòng.
Mặc dù Hoàng Dư không dám hỏi mục đích của Triệu Hoằng Nhuận, nhưng Hà Chi Vinh là dịch trưởng, theo lý không được tự tiện rời đi, càng đừng nói dẫn theo binh sĩ.
"Chi Vinh huynh, chẳng lẽ có chuyện Xảy ra?"
Xét thấy Hoàng Dư không phải người ngoài, Hà Chi Vinh cũng không giấu diếm, kể lại chuyện 2 ngày qua.
Hoàng Dư nghe xong trợn mắt kinh hãi.
"Thật là bất chấp vương pháp! Xem luật pháp như không!"
Hoàng Dư là người đọc sách, không biết từ ngữ mắng chửi, quanh đi quẩn lại chỉ mấy câu.
Mắng xong, Hoàng Dư nhận ra bản thân thất lễ, vội vàng chắp tay tạ lỗi với Triệu Hoằng Nhuận, rồi hỏi: 'không biết Túc Vương điện hạ có chỉ thị gì cho hạ quan?"
Triệu Hoằng Nhuận cũng không khách khí, trực tiếp nói: "Hoàng huyện lệnh, bản vương cho rằng, đám người kia sẽ không dừng tay. Bản vương muốn ngài lập tức phái người tới Yên Lăng, Yên Lăng có Thương Thủy quân, để Thương Thủy quân tới cứu viện!" "Điều binh?" Hoàng Dư kinh hãi, xin chỉ thị: "không biết điện hạ muốn điều động bao nhiêu quân?”
Triệu Hoằng Nhuận trầm tư một lúc, hiện tại, hắn không có nhiều quân để điều động, vì tấn công Tam Xuyên, 1 vạn 6 binh sĩ Thương Thủy quân còn lại chưa quay về, Khuất Thăng dẫn 2 vạn Yên Lăng quân, cũng đang thay Nãng Sơn quân trông chừng đất Tống.
Hiện tại, binh lực Triệu Hoằng Nhuận có thể dùng, cũng chỉ còn 1 vạn Thương Thủy quân trú đóng ở Thương Thủy và Yên Lăng.
Nhưng chỉ cần chờ một hai tháng, Nãng Sơn quân, Yên Lăng quân, Thương Thủy Quân quay về thì, hừ hừ!
Dù không được phụ vương cho phép, Triệu Hoằng Nhuận không điều động được Nãng Sơn quân, thì chỉ cần Yên Lăng quân cùng Thương Thủy quân, binh lực trong tay hắn cũng có 4,5 vạn.
Chỉ là một Dương Hạ, còn cần phải nói?
Chẳng qua phải đợi thêm 1,2 tháng nữa, Triệu Hoằng Nhuận chờ không nổi thôi.
Hắn nóng lòng muốn trút bỏ cơn giận trong mấy ngày qua, hoặc nói thẳng ra, hắn muốn trả thù ẩn tặc Dương Hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận