Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 588: Vương Thị Dòng Chính Mời

Chương 588: Vương Thị Dòng Chính MờiChương 588: Vương Thị Dòng Chính Mời
Khi Triệu Lai Dục đến thư phòng huyện nha, Triệu Hoằng Nhuận còn đang ngắm nghía bức thiếp mời.
Vì Vệ Kiêu không ngăn cản, Triệu Lai Dục chống gậy tới cạnh Triệu Hoằng Nhuận, liếc thiếp mời, nhíu mày, khit mũi.
"Có đề nghị gì sao?" Triệu Hoằng Nhuận thuận miệng hỏi.
Triệu Lai Dục cười khế vài tiếng, chống gậy tới cạnh một cái ghế, ngồi xuống chầm chậm nói: "lão phu đề nghị ngươi lấy cớ bị thương, lịch sự từ chối."
"Ngươi cảm thấy ta đấu không lại Trịnh thành Vương thị?" Triệu Hoằng Nhuận ngạc nhiên hỏi.
Không ngờ Triệu Lai Dục vuốt tay áo, chậm rãi nói: 'lão phu cảm thấy ngươi sẽ phá hỏng mọi chuyện."
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, sau đó cười to.
Đúng vậy, bất luận là Triệu Hoằng Nhuận hay Triệu Lai Dục, đều đoán được Trịnh thành Vương thị vì sao mà đến.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận đã quyết định coi An Lăng Vương thị là gà, sao có thể buông tha?
Như vậy, kết cục xấu nhất là trở mặt với người đến từ Trịnh thành Vương thị.
Còn Triệu Lai Dục đề nghị, là để Triệu Hoằng Nhuận kéo dài thời gian, chờ Ung Vương phái người, cho Ung Vương đi đối phó Trịnh thành Vương thị, đắc tội Trịnh thành Vương thị.
"Nhưng bản vương tự mình đến phủ Triệu thị, quý tộc khác đều biết vết thương là giả... Nếu trì hoãn, chẳng phải khiến quý tộc trong thành nghĩ bản vương sợ Trịnh thành Vương thị?" Nói đến đây, Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, trầm giọng nói: "cục diện vất vả mới nắm được, ta không muốn có chuyện xảy ra."
Nghe vậy, Triệu Lai Dục nhắc nhở: "ngươi có thể chịu đựng sao?"
Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng, khịt mũi nói: "nhịn không được, dứt khoát giúp Ung Vương đạp đổ đông cung!"
".." Triệu Lai Dục há miệng, sau đó cười khổ lắc đầu.
Một lúc sau, hẳn do dự hỏi: "Hoằng Nhuận, mấy tiểu tử kia... Trong thế nào?"
Mấy tiểu tử hắn nói tới, tức cháu trai hắn, tam công tử Triệu Thành Trĩ, ngũ công tử Triệu Thành Cảnh, bát công tử Triệu Thành Đường, thập công Tử Triệu Thành Sán, cùng với thập tam công tử Triệu Thành Tuân. 5 đứa cháu của Triệu Lai Dục, sáng nay bị Triệu Hoằng Nhuận nhốt vào huyện lao với danh nghĩa tham gia vụ án "Cống thị" và "vụ mất lương thảo trong kho lương".
Mục đích rất đơn giản, để cho đám thiếu gia sống quen an nhàn sung sướng, nếm thử lao ngụ, giảm nhuệ khí của bọn hắn, nếu ai không nghe lời, hoặc kêu gào, Chu Phác chắc chắn sẽ "chăm sóc" thật tốt.
Đây đều là Triệu Lai Dục giao cho Triệu Hoằng Nhuận.
3 đứa con trai của Triệu Lai Dục đều khó thành tài, nên Triệu Lai Dục chỉ đành hy vọng vào mấy đứa cháu trai.
"Hừ!" Nghe đến chuyện này, Triệu Hoằng khịt mũi, từ tốn nói: "mấy tiểu tử kia rất phách lối, nhưng Chu Phác chăm sóc cẩn thận, cuối cùng cũng bình tĩnh lại."
Triệu Lai Dục mặt run lên, lại hỏi: "Thành Tuân thì sao?"
Trong 5 đứa cháu, Triệu Lai Dục coi trọng nhất chính là Triệu Thành Tuân.
Nói đến Triệu Thành Tuân, Triệu Hoằng Nhuận thích thú nói: "theo Chu Phác nói, tiểu tử kia nhận ra gì đó, ở trong lao vô cùng an phận... Cho dù Chu Phác cố ý khiêu khích hắn, hắn cũng xem như không thấy."
"Ừm”" Triệu Lai Dục nghe vậy, lộ vẻ tán thành.
Giao dịch giữa hắn và Triệu Hoằng Nhuận không hề tiết lộ cho mấy đứa cháu, lúc đó tông vệ dẫn binh sĩ vào phủ bắt người, tất cả mọi người đều cho là đàm phán thất bại, song phương trở mặt.
Dưới tình huống này, Triệu Thành Tuân vẫn nhận ra gì đó, chứng tỏ hắn có tài.
"Không sao, cho dù có nhìn ra, thì hoàn cảnh trong lao, cũng vẫn có thể tôi luyện tâm tính... Chỉ cần không tàn phế, Chu Phác cứ việc ra tay!"
".. Ngươi đúng là ác." Triệu Hoằng Nhuận quái dị liếc Triệu Lai Dục, nhưng hắn cũng hiểu, Triệu Lai Dục mấy đứa cháu, đã bị làm hư, nếu không cứng rắn, đám tiểu tử kia sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
"Đại nhi tức (con dâu) của ngươi thì làm sao?" Triệu Hoằng Nhuận hỏi.
Giống như đã đoán được Triệu Hoằng Nhuận hỏi như vậy, Triệu Lai Dục vuốt râu, lạnh lùng nói: "nữ nhân này thiên vị Vương thị, xúi giục Văn Lận, suýt nữa khiến Triệu thị cửa nát nhà tan, nữ nhân như vậy giữ làm gì? Lão phu để Văn Lận viết xuống thư bỏ vợ, đuổi nàng về Vương thị." F... Lão già này thật độc ác. ,J
Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm một câu, thuận miệng nói: "ngươi không sợ Triệu thập tam hận ngươi?"
Nào ngờ, Triệu Lai Dục liếc Triệu Hoằng Nhuận, vừa cười vừa nói: "không sao, đến lúc đó bỏ một khoản mang về là được, chỉ cần Hoằng Nhuận không can thiệp, lão phu vẫn tự tin, không đến mức để Triệu thị con dâu lưu đày biên cương... Nữ nhân này phải để nàng hiểu."
Tồ?
Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy cách mình trừng phạt Vương thị đã bị Triệu Lai Dục nhìn thấu.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Triệu Lai Dục có thể nhìn ra cũng bình thường, Vương thị dù sao cũng là họ Cơ, Triệu Hoằng Nhuận muốn giết gà dọa khỉ, cũng không giết hết, cùng lắm là đưa đi sung quân.
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận đổi chủ đề: "kho lương thiếu hụt, ngươi bổ sung gấp đôi, đừng để ta khó xử. Về phần Cống thị huynh đệ, các ngươi không phải thủ phạm chính, không cần để ý."
Triệu Lai Dục gật đầu, dù tốn không ít tiền, nhưng Triệu Lai Dục không thèm để ý.
Được Triệu Hoằng Nhuận ngầm đồng ý, bọn hắn tổ chức một thương đội đến Tam Xuyên vài lần, tổn thất đều được bù đắp, đâu có gì ghê gớm?
Hơn nữa, hắn cũng hiểu vì sao Triệu Hoằng Nhuận trừng phạt Triệu thị ác như vậy, nếu không làm như vậy, Triệu Hoằng Nhuận làm sao có cớ trừng phạt Vương thị và các quý tộc trong thành?
"Nhớ xử lý chuyện trong triều... Nếu lời ra tiếng vào, thì không hề tốt."
Bỏ lại một câu, Triệu Lai Dục chống gậy rời khỏi thư phòng.
Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt: hắn không phải đứa trẻ 3 tuổi, sao không biết cách xử lý?
Lắc đầu, Triệu Hoằng Nhuận cầm tấm thiệp mời.
Lập tức, hắn ra lệnh cho Vệ Kiêu: "Vệ Kiêu, sai người chuẩn bị ngựa."
"Vâng!" Vệ Kiêu cúi đầu chắp tay nói.
Để lại Chu Phác tiếp tục canh huyện lao, giáo huấn đám Triệu Thành Tuân, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo Vệ Kiêu, Lữ Mục, Chử Hanh, Mục Thanh, cưỡi ngựa đến phủ Vương thị.
Dọc theo đường đi, Triệu Hoằng Nhuận nhịn cười, nhưng khi đến phủ Vương thị, hắn vẫn nhịn không được.
Vì sao?
Vì cửa hàng Vương thị, bao gồm chủ trạch, tất cả đều bị đập phá, hiện tại, phủ của đệ nhất hào môn An Lăng trông thật thảm hại.
Thế mà nói muốn đập hàng cháo của bản vương... Hắc! /¡
"Làm tốt!"
Triệu Hoằng Nhuận hạ giọng khen ngợi.
Vệ Kiêu ngẩn người, sau đó cười âm hiểm vài tiếng.
Hắn tung người xuống ngựa, dùng sức gõ cửa
"Bành bành bành -"
"Ai vậy?!"
Trong phủ, truyền đến tiếng tức giận, khiến Vệ Kiêu có cảm giác quen thuộc.
Không lâu sau, liền có một người hầu, ló đầu ra.
Khi nhìn thấy Vệ Kiêu, tên người hầu hoảng sợ, vô thức muốn đóng cửa.
Đáng tiếc, hắn không mạnh bằng Vệ Kiêu, Vệ Kiêu dễ dàng đẩy cửa phủ ra.
"Ngươi... Ngươi..."
Tên người hầu ngã xuống đất, lấy tay che phần mặt bị sưng, nhìn Vệ Kiêu một cách hoảng sợ.
Người này... Trông quen quen. ,¡
Vệ Kiêu nhìn chằm chằm tên người hầu nửa ngày, mới chợt nhận ra: người này chính là người mở cửa lúc hắn đến đập phá, bị hắn đấm bất tỉnh.
"Yên tâm, hôm nay không đánh ngươi." Vệ Kiêu mỉm cười lấy ra tấm thiếp mời, bỏ xuống chân tên người hầu, từ tốn nói: "đi thông báo."
Tên người hầu cầm thiếp mời xem cẩn thận, rụt rè nói: "lão gia nhà ta đã dặn dò, lúc nào Túc Vương đến, có thể trực tiếp vào phủ... Các vị mời."
Sau đó, hắn chạy nhanh vào phủ, giống như sợ bị đánh.
Triệu Hoằng Nhuận cất bước vào phủ.
Vương thị chủ trạch, hắn đã đến một lần, lúc đó chạm khắc trang trí trong phủ rất đẹp, nhưng hôm nay, giống như có một cơn bão đi ngang qua, trong hồ nước còn nổi một lớp màu vàng.
Là thứ gì, Triệu Hoằng Nhuận không muốn tìm hiểu, vội vàng đi qua.
Hắn nghĩ thầm: so với Trâm Úc, Vệ Kiêu ác hơn. Đi theo con đường trong trí nhớ, Triệu Hoằng Nhuận thấy mấy người chạy về phía mình.
Vương Toản, Vương Huyền, Vương Luân.
Nhưng người trẻ tuổi đi trước bọn hắn, Triệu Hoằng Nhuận không nhận ra.
Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận đang đoán, người trẻ tuổi đến trước mặt Triệu Hoằng Nhuận, chắp tay cười nói: "Trịnh thành Vương thị, Vương Toàn ngưỡng mộ Túc Vương đã lâu."
Ï Vương Toàn... J
Triệu Hoằng Nhuận qua loa chắp
†ay xem như đáp lễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận