Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 713: Chấn Động! Trước Trận Dụ Hàng!

Chương 713: Chấn Động! Trước Trận Dụ Hàng!Chương 713: Chấn Động! Trước Trận Dụ Hàng!
Cơ Nhuận...
Hạng Mạt nhìn chằm chằm về thân ảnh gầy yếu đứng trên tường thành Trất Huyện, trong lòng đang hối hận.
Trực tiếp rời đi không phải là ổn rồi sao? Lại muốn gặp công tử Nhuận một lần.
Gặp một lần cũng không sao, lại còn muốn đả kích sĩ khí quân Ngụy.
Giờ hay rồi, quả báo đến nhanh, Ngụy công tử nói một câu khiến hẳn á khẩu.
Tuy Hạng Mạt biểu cảm không đổi, nhưng trong lòng không khỏi kêu khổ.
Chuyện thiếu lương, 50 vạn binh tướng đều rõ, chỉ là, bằng vào Hạng Mạt uy danh, để binh sĩ không gây bạo động.
Nhưng lời công tử Nhuận đối diện, chắc chắn khiến 50 vạn binh tướng cảm thấy hoảng sợ, trong tình hình thiếu lương, để binh sĩ đi chịu chết, giảm bớt khẩu phần lương thực, ở Sở quốc không phải chuyện hiếm.
Vì vậy, dù lời Triệu Hoằng Nhuận có làm Hạng Mạt thống hận, hắn cũng không thể phản bác.
Nhưng vấn đề là, hắn không thể ngầm thừa nhận, bằng không, dưới trướng 50 vạn quân chắc chắn sẽ bạo động?
Nghĩ tới đây, Hạng Mạt lạnh lùng hét với Triệu Hoằng Nhuận: "Nhuận công tử tin tức thật linh thông, nhưng đây là chuyện của quân ta, cũng không nhọc Nhuận công tử phí tâm!"
Nói xong, hắn đang định xoay người rời đi, nhưng Triệu Hoằng Nhuận nhìn thấu ý nghĩ của hắn, không chờ hắn xoay người, liền vừa cười vừa nói: "Hạng tướng quân đừng vội đi... Bản vương thật ra rất tò mò, Hạng tướng quân làm sao giải quyết 50 vạn đại quân quân lương, theo bản vương thấy, đây chính là một cái hố."
Thấy Triệu Hoằng Nhuận dây dưa không dừng, Hạng Mạt càng thêm không vui, lạnh lùng nói: "Hạng mỗ không phải nói không nhọc Nhuận công tử phí tâm sao?"
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận cười †o, ngay sau đó chỉ vào Hạng Mạt, trâm giọng quát: "Bản vương thấy Hạng tướng quân chỉ là muốn trốn tránh! ... Nói cách khác, bản vương nói trúng Hạng tướng quân chỗ đau. Còn nếu Hạng tướng quân có đối sách gì, vì sao không dám nói rõ trước mặt hàng vạn binh tướng? !" Mắc mớ gì tới ngươi! Ngươi là quân Ngụy chủ soái, là quân địch! Quân địch chủ soái hiểu không? Ngươi có tư cách gì quản quân ta? !
Hạng Mạt tức giận, chửi rủa trong lòng.
Nhưng lý trí nói cho hắn biết, không thể trốn tránh, bằng không, mấy vạn binh sĩ sẽ sinh ra hiểu lầm, một khi hiểu làm chứng thực, 50 vạn đại quân sẽ năm bè bảy mảng.
Đến lúc đó, công tử Nhuận sẽ triệt để nổi danh: một lời nói, liền khiến 50 vạn quân Sở tan tác, một lời nói ra sánh ngang 10 vạn tỉnh binh!
Hiểu thì hiểu, vấn đề là Hạng Mạt không có cách giải quyết chuyện lương thực, trước đó hắn cân nhắc kết thúc trận chiến càng sớm càng tốt, chỉ tiếc, cách duy nhất này đã bị phá hủy trong tay công tử Nhuận.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Dù là Hạng Mạt, lúc này cũng bó tay.
Có người sẽ nói, không phải chỉ cần nói dối là được rồi sao?
Vấn đề là, Triệu Hoằng Nhuận làm sao dễ buông tha?
Nếu nói láo bị Triệu Hoằng Nhuận vạch trần, mới là mất mặt.
Cuối cùng, Hạng Mạt lựa chọn trâm mặc.
Bỗng nhiên, hắn có ý tưởng, tay chỉ Trất huyện, vừa cười vừa nói: "Lương thảo ngay trước mắt! ... Phá được Trất Huyện, lương thảo thiếu hụt được giải quyết!"
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận cười lớn, hắn đương nhiên biết Hạng Mạt muốn khơi dậy sĩ khí quân Sở, nên hắn lập tức nói: "Hạng tướng quân đừng phí sức!"
Dứt lời, hắn hít sâu một hơi, la lớn: "Trất huyện toàn quân nghe lệnh, nếu Trất huyện không thủ được, khi rút lui phải đốt hết lương thực, dù một hạt gạo cũng không để lại!"
Quân Ngụy trên tường thành đồng thanh: "Tuân lệnh!"
Hạng Mạt: "..."
Mấy vạn Sở binh: "..."
Cơ Nhuận phản ứng thật nhanh.
Hạng Mạt cau mày, đối mặt với hình bóng phía xa, hắn thấy thất bại.
Hắn có cảm giác, bất luận bản thân có làm gì cũng bị công tử Nhuận nhìn thấu.
Mà thôi, rút lui trước, rồi tính kế lâu dài.
Thở dài, Hạng Mạt bất đắc dĩ xoay người, chuẩn bị lệnh toàn quân rút lui.
Đúng lúc này, liền truyền đến tiếng Triệu Hoằng Nhuận cười hét: "Hạng tướng quân cần gì vội vã rời đi? ... Ngươi †a còn chưa ước định ngày công thành tiếp theo. 3 ngày nữa được không? Hạng tướng quân có thể đám binh tướng không nghe lời tiến công Trất huyện, bản vương bảo đảm, giúp tướng quân giải quyết nỗi lo về sau."
Giúp Hạng mỗ giải quyết nỗi lo về sau?
Hạng Mạt tức giận cười lớn, hắn không cần quay đầu, vẫn cảm giác được, ánh mắt của hàng vạn binh sĩ đứng sau hẳn, từng kính trọng giờ lại tràn ngập nghỉ ngờ và bất an.
Hắn lập tức phẫn nộ quát: "Cơ Nhuận, Hạng mỗ hảo ý khuyên ngươi, ngươi vì sao nhiều lần nói xấu bản tướng quân? ... Ngươi cho rằng bằng mấy câu nói là ly gián được quân ta? Si tâm vọng tưởng! Hạng Mạt ở đây thề, miễn là Hạng mỗ còn một miếng ăn, liền sẽ không để binh sĩ chết đói!"
Nghe vậy, ánh mắt quân Sở trở nên kính nể.
Triệu Hoằng Nhuận cũng thầm tán thưởng.
Hắn không nghi ngờ Hạng Mạt nói dối, ở thời đại này, kẻ nói dối, sẽ không được người khác tin tưởng, nếu Hạng Mạt dám nói ra, có nghĩa hắn có thể thực hiện.
Đối với một người đáng tôn kính, Triệu Hoằng Nhuận cũng không đành lòng nói xấu hay vu khống đối phương, chỉ là hai bên đối địch, không cho phép có sự thương hại.
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận thở dài, vừa cười vừa nói: "Hạng tướng quân không hổ là danh tướng, lòng dạ để bản vương bội phục! ... Xuất phát từ lòng tôn kính, bản vương đồng ý giúp quý quân."
Ngươi lại muốn "giúp" ta?
Hạng Mạt thấy ớn lạnh, vội vã từ chối: "Nhuận công tử hảo ý, Hạng mỗ xin nhận, nếu Nhuận công tử nghe Hạng Mạt khuyên, sớm rời khỏi cuộc chiến, đây cũng đã giúp quân ta... Về thứ khác, thứ cho Hạng Mạt không dám đáp ứng."
Nghe thế, Triệu Hoằng Nhuận chỉ cười híp mắt nói: "Hạng tướng quân nói vậy, chẳng lẽ Hạng tướng quân có thể quyết định 50 vạn Sở binh sống chết?"
"Hả?" Hạng Mạt sắc mặt thay đổi.
Dù sao Triệu Hoằng Nhuận nói thật tàn nhãn. Ai lại muốn để người khác nắm giữ mạng sống của mình?
Hơn nữa, Hạng Mạt không thể thừa nhận bản thân có thể quyết định sống chết của 50 vạn quân?
Mấy lần mở miệng, Hạng Mạt không nói nên lời.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận ánh mắt lóe sáng, cười khen: "Hạng tướng quân quả nhiên thương lính như con, bản vương bội phục! ... Đã vậy, bản vương sẵn sàng giúp Hạng tướng quân."
Nói xong, hẳn hít sâu một hơi, hét lên với mấy vạn quân Sở: "quân Sở ngoài thành nghe đây, bản vương đã công phá Tương thành, Trất huyện, Kỳ huyện, Túc huyện, ép các ngươi rút khỏi Phù Ly Tắc, tây lộ quân chủ soái, Túc vương Cơ Nhuận... Bản vương khám phá Hạng Mạt kế sách, tương kế tựu kế, dùng thủy công phá tan 8 vạn quân của Hùng Ngô. 8 vạn quân bị diệt trong khoảnh khắc, mà quân Ngụy không chút tổn thất... Hôm nay bản vương đánh tan 8 vạn quân, ngày mai, bản vương đánh tan 80 vạn! Các ngươi chỉ có 50 vạn, mà lương thảo cạn kiệt, bản vương cần gì sợ? !"
Nghe vậy, bất luận là Hạng Mạt hay mấy vạn binh tướng quân Sở, cả quân Ngụy cũng lộ vẻ kinh hãi.
Nguyên nhân là vì Triệu Hoằng Nhuận nói quá kiêu ngạo và hống hách.
Cái gì mà hôm nay có thể đánh tan 8 vạn quân, ngày mai lại có thể đánh tan 80 vạn? Chiến tranh có thể tính như vậy?
Vấn đề là ví dụ ngay trước mắt, ai dám đảm bảo, ngày mai công tử Nhuận không thể đánh tan 80 vạn quân?
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận tiếp tục nói. "Lúc nãy Hạng Mạt tướng quân nói, Sở quốc tất thắng... Bản vương ở đây nói cho các ngươi biết, bất kể trận chiến này Sở quốc là thắng hay bại, cũng không có quan hệ gì với các ngươi! Vì chỉ cần có bản vương tọa trấn Trất huyện, các ngươi không có khả năng công phá tòa thành này! .. Lương thực trong thành từ Túc huyện chuyển tới, cho dù là một hạt gạo, cũng sẽ không cho các ngươi! ... Trời sắp chuyển lạnh, đến lúc đó, có tuyết cản đường, các ngươi làm sao đánh tòa thành này? ! ... Chờ đợi các ngươi, chỉ có cái chết! Chết vì đói, chết vì lạnh, lặng lẽ chết đi, không ai nhớ các ngươi, không có ai coi các ngươi là anh hùng!"
Nghe Triệu Hoằng Nhuận, sắc mặt binh Sở mặt như màu đất.
Dù sao Triệu Hoằng Nhuận nói rất có lý.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận đổi giọng, mỉm cười nói: "Đương nhiên, Đại Ngụy nhân nghĩa, sẽ không thấy chết mà không cứu... Trong Trất huyện, chất đống lượng lớn lương thảo, nếu các ngươi nương nhờ Đại Ngụy, bản vương sẵn sàng thu nhận các ngươi..."
Dứt lời, Triệu Hoằng Nhuận vung tay lên, binh sĩ trên thành thả mấy giỏ trúc xuống, trong trúc chứa đầy màn thầu.
"Nghĩ kỹ đi, hôm nay, bản vương chỉ lấy 5 ngàn người!"
Nhìn quân Sở ngoài thành ngây ra, Triệu Hoằng Nhuận cười híp mắt nói.
Lúc này, Hạng Mạt đã không thể che giấu nội tâm, lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận