Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 738: Bí Mật Sở Vu

Chương 738: Bí Mật Sở VuChương 738: Bí Mật Sở Vu
Kiếm thuật của Mị Khương đã tốt hơn lúc bắt cóc Triệu Hoằng Nhuận.
Điều này khiến Triệu Hoằng Nhuận yên tâm hơn.
Hai năm quen biết, địa vị của Mị Khương trong lòng Triệu Hồng Nhuận vẫn rất cao.
Vì vậy Triệu Hồng Nhuận không muốn Mị Khương bị thương.
Nhưng hiện tại, Mị Khương một đấu hai, không rơi vào thế hạ phong, nên hẳn không sao.
Chỉ nửa nén hương, 2 vu nữ gục ngã dưới kiếm của Mị Khương.
Trái lại, Mị Khương sắc mặt chỉ hơi tái nhợt, hô hấp khó khăn mà thôi.
Đợi đã, Mị Khương dường như bị thương?
Triệu Hoằng Nhuận cả kinh, vội tiến lên
Chỗ cổ tay Mị Khương, máu đang chảy ròng ròng.
"Mị khương, ngươi không sao chứ?” Triệu Hoằng Nhuận chẳng biết tại sao lại lo lắng.
"Không có gì đáng ngại, chỉ là thở không thoải mái." Mị khương lắc đầu, hít mấy hơi.
“Còn nói không việc gì, ngươi không phải bị thương sao?”
Triệu Hoằng Nhuận nắm tay trái Mị Khương, nhíu mày nhìn vết thương.
Nhưng Mị Khương khi nhìn vết thương trên tay, sửng sờ một lúc, lập tức vẻ mặt trở nên kỳ lạ.
Nàng vô thức nói: "vết thương không phải do 2 người gây ra..."
Nói đến đây, nàng im lặng.
"Không phải hai người này?" Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, lập tức hắn chú ý đến, dưới chỗ máu là mấy vết sẹo.
Mấy vết sẹo đều đã cũ, phần lớn ở cổ tay.
"Vết thương này..."
Thấy Triệu Hoằng Nhuận nhìn chăm chú cổ tay mình, Mị Khương bình tĩnh rút †ay ra, từ tốn nói: "Không có gì, đây là do tu luyện vu thuật lưu lại."
Triệu Hoằng Nhuận nửa tin nửa ngờ nhìn Mị Khương, nhờ cổ trùng trong người, cả hai như tâm hữu linh tê, nên tuy Mị Khương bình tĩnh, Triệu Hoằng Nhuận vẫn cảm thấy, nàng đang nói dối.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận cũng biết tính cách Mị Khương, nàng nếu không muốn giải thích, hỏi cũng vô dụng.
Vì thế, hắn chỉ nói: "Hay là băng bó đi"
"Ừm.” Mị Khương thuận theo gật đầu.
Lúc này, Vệ Kiêu cùng Sâm Xướng đang xua đuổi túc vương vệ vây quanh.
"Đi đi đi, không có gì để xem."
"Đi đi"
Túc vương vệ thức thời rời đi, chỉ là trước khi đi, bọn hắn vẫn lén quan sát Triệu Hoằng Nhuận và Mị Khương, xì xào bàn tán.
Dù sao luôn có tin đồn về quan hệ giữa Triệu Hoằng Nhuận và Mị Khương.
Ngay cả Sầm Xướng cũng để ý việc này.
Sầm Xướng lại gần, cười rạng rỡ chào Mị Khương: "Mị Khương đại nhân kiếm thuật càng ngày càng cao minh."
Đối mặt Sâm Xướng nịnh nọt, Mị Khương chỉ hơi gật đầu, coi như chào hỏi.
Mà Sầm Xướng thì không để ý, dù sao vị trước mắt sau này có thể là Túc vương phi, sao dám đắc tội?
Bị Sầm Xướng ngắt lời, Triệu Hoằng Nhuận mới nhớ tới 2 vu nữ, nhíu mày hỏi: "hai người họ."
"Đã bị ta giết chết." Mị Khương nhẹ nhàng đáp.
Hắn biết Mị Khương học Ba quốc vu thuật, chết ở trong tay nàng không phải ít, thế nhưng từ lúc hai người quen biết, vu nữ lạnh lùng này hâu như không giết ai nữa.
Nhưng hôm nay, lại không lưu tình giết chết hai vu nữ. Trong đó nhất định có nguyên do hắn không biết.
"Chết thì đã chết."
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, lệnh Sầm Xướng: "Phái mấy người chôn hai nữ này đi."
Vừa nói xong, Mị Khương cắt ngang: "Tuy là kẻ địch, nhưng vẫn là người vu môn, đích thân ta tiền hai người đi."
Ï Kẻ địch?1
Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, thấy Sầm Xướng quay đầu nhìn hắn, liền gật đầu: "như vậy, chờ băng bó vết thương rồi nói sau... Sâm Xướng, ngươi chuyển 2 thi thể đến lều của mình, trông chừng."
"Rõ!" Sầm Xướng chắp tay đáp.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận kéo Mị Khương về soái trướng, mặc dù Mị Khương tỏ vẻ bản thân tự băng bó được, nhưng Triệu Hoằng Nhuận vẫn thay nàng đắp thuốc.
Trong lúc băng bó, Triệu Hoằng Nhuận thuận miệng hỏi: "Ngươi sao ở trong quân? Nếu ta nhớ không lầm, ta bảo nhóm các ngươi về làm bạn với mẫu phï?"
Đối mặt Triệu Hoằng Nhuận hỏi, Mị Khương từ tốn nói: "Ta không thích ở trong cung."
Lời nàng nói là thật.
Mị Khương không thích ở trong cung, cung điện sẽ chỉ khiến nàng nhớ nhà, nhớ tới phụ thân Hùng Hạo, nhớ lại quá khứ bi thảm.
Còn có, chính là Trầm thục phi quá nhiệt tình, nhiệt tình để mức Mị Khương phải sợ.
Mỗi lần gặp mặt, Trâm thục phi đại khái sẽ hỏi: hai ngươi phát triển đến mức nào, ta lúc nào được ôm cháu, khiến nàng hết sức ngượng ngùng.
Tuy bình thường nàng tỏ ra vô cảm, nhưng đó là do không giỏi bộc lộ bản thân.
Còn một nguyên nhân, vì nhiều lý do, nàng chỉ muốn ở gần hẳn.
Nghe Mị Khương trả lời, Triệu Hoằng Nhuận cũng không ngạc nhiên, vì Mị Khương là người tự chủ.
Nghĩ một lúc, hắn hỏi: "ngươi trốn trong quân bao lâu?"
Mị Khương còn chưa mở miệng, Vệ Kiêu mắt chớp chớp, định chuồn khỏi soái trướng, lại nghe được Triệu Hoằng Nhuận lạnh nhạt hỏi: "Muốn đi đâu, Vệ Kiêu?"
"Hả?" Vệ Kiêu ngượng ngùng nở nụ cười, nói: "Ti chức đi ra ngoài đi một lúc... Ngài băng bó cho Mị Khương đại nhân, ti chức không tiện ở lại..."
"Hừ!" Triệu Hoằng Nhuận khit mũi, liếc Vệ Kiêu, từ tốn nói: "Dám lừa bản vương, ngươi to gan hơn Trầm Úc."
"Sao có thể..." Vệ Kiêu cả người như mềm nhũn, biểu cảm lấy lòng, ngượng ngùng nói: "Điện hạ, ti chức nào dám giấu diếm ngài, Mị Khương đại nhân trà trộn trong quân, ti chức thật sự không biết..."
Thấy Vệ Kiêu chưa đánh đã khai, Triệu Hoằng Nhuận khịt mũi nói: "Hả? Bản vương lúc nào nói là chuyện MỊị Khương?”
"Ách." Vệ kiêu nghẹn lời.
"Hừ!" Triệu Hoằng Nhuận khịt mũi.
Mị Khương mặc đồ vu nữ trốn trong quân, nếu không có Vệ Kiêu bao che, sao hẳn là thống soái lại không biết? Thậm chí, không chỉ Vệ Kiêu, rất có thể tông vệ, túc vương vệ đều tham dự.
Ngay lúc Vệ Kiêu lúng túng, Mị Khương mở miệng thay hắn giải vây: "đừng trách Vệ tông vệ trưởng, là ta khẩn cầu bọn hắn đừng nói cho ngươi... Bọn hắn vì không dám đắc tội ta, nên đừng trách tội bọn hắn."
"Điện hạ ngài nghe, mặc kệ ti chức." Bỏ lại một câu, Vệ Kiêu mau chóng chạy.
Nhìn cửa trướng phấp phới, Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, vừa tiếp tục băng bó cho Mị Khương, vừa hỏi: "Vì sao muốn giấu ta?"
"Nếu nói cho ngươi, ngươi chắc chắn đưa ta về Đại Lương, mà ta không thích ở Đại Lương."
"," Triệu Hoằng Nhuận liếc Mị Khương, không nói, hiển nhiên bị Mị Khương nói trúng. "Mấy ngày trước, ta bị hành thích, cũng là ngươi cảnh báo phải không?"
"Đúng"
"Vì sao không lộ diện?"
"Hộ vệ bên cạnh ngươi đủ rồi."
"Vậy còn hôm nay?" buộc miếng vải, Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu, nhíu mày hỏi: "hai vu nữ, có lai lịch ra sao? Các nàng tự xưng long môn, hơn nữa cũng biết kiếm vũ... Ngươi tự tay đánh chết hai người, không tiếc bại lộ hành tung, chắc hẳn đối phương không đơn giản?"
Mi khương nhìn Triệu Hoằng Nhuận, thấy thái độ người sau kiên quyết, liền giải thích: "Các nàng nói long môn, ta không rõ, có thể là vị trí.. Hai nữ nhân này chính là Sở quốc thủy vu nữ, thờ phụng thủy thần Cộng Công. Mà ta thờ phụng hỏa thần Chúc Dung. Ngươi ở Sở quốc ngây ngô nhiều ngày, hẳn cũng hiểu về phong tục Sở quốc."
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, bỗng nhiên có cảm giác không đúng, nghi hoặc hỏi: "Ngươi học không phải Ba quốc vu thuật sao? Sao lại dính đến Sở vu?"
Mị khương trầm mặc phút chốc, lập tức thấp giọng giải thích: "Ba quốc vu thuật, dùng cổ dùng độc, còn kiếm vũ là hỏa vu kế thừa. . Khi học thuật này, bà bà đã cho tỷ muội bọn ta thề, gặp được thủy vu đều phải giết."
Ân oán không nhỏ. ,
"Vì sao?" Triệu Hoằng Nhuận nghi hoặc hỏi.
"Cụ thể thì ta không biết, nghe nói Cộng Công vu nữ từng giết Chúc Dung vu nữ, Chúc Dung một mạch liền trốn tới Ba quốc, nhiều năm sau dung hòa với Ba vu... Bây giờ Sở Vu cũng chỉ còn Cộng Công vu nữ..." Nói đến đây, nàng do dự lúc, nói tiếp: "Ta nếu không giết các nàng, thì chết chính là ta. Thủy hỏa bất dung, hai bên không thể khoan nhượng."
SA."
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, đã hiểu lý do vì sao Mị Khương không nương tay.
Cùng lúc đó, trong một chiếc lều không sử dụng, hai thi thể vu nhữ, bỗng nhiên có một thi thể mở mắt, ôm vết thương ngồi dậy.
Nàng đau lòng nhìn thi thể bên cạnh, đôi mắt hận thù.
Chúc Dung... Một mạch vẫn còn sống sót, còn cùng công tử Nhuận dính dáng... Chuyện này phải lập tức báo cho vu bà cùng Sở Thủy Quân đại nhân, không thể để Chúc Dung một mạch ngóc đầu trở lại!.¡
Bạn cần đăng nhập để bình luận