Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 768: Sở Quốc Nội Loạn, Hùng Khuất Tranh Chấp

Chương 768: Sở Quốc Nội Loạn, Hùng Khuất Tranh ChấpChương 768: Sở Quốc Nội Loạn, Hùng Khuất Tranh Chấp
Đêm đó, Triệu Hoằng Nhuận dùng cơm ở Ngưng Hương cung, ngay lúc Trầm thục phi nói bóng nói gió về tâm nguyện ăm cháu trai, hắn dẫn mấy nữ nhân chạy trốn.
Sau khi hồi phủ, mấy nữ nhân quay về phòng, còn Triệu Hoằng Nhuận thì đến thư phòng, từ trong ngực lấy ra bức thư Cao Quát mang về, cẩn thận đọc.
Phong thư này được viết bởi Đoạn Cửu, Thanh Nha chúng đang ở lại Tương thành- lúc quân Ngụy rút lui, Thanh Nha chúng nhận lệnh Triệu Hoằng Nhuận, lưu lại 20,30 người, thành lập phân bộ.
Lần này Triệu Hoằng Nhuận từ Sở quốc mang đi trăm vạn bình dân, khiến Tương thành, Trất huyện, Kỳ huyện rất nhiều huyện thành trống không, đây là thời điểm bố trí mật thám tốt nhất, không dễ bị phát hiện.
Theo Triệu Hoằng Nhuận thấy, Tê Sở sắp xảy ra chuyện, nếu kịp thời nhận được tình báo, nói không chừng Ngụy quốc có thể hưởng lợi.
Lùi một bước, dù không lấy được lợi thì cũng biết tình hình 2 nước.
Vì nguyên nhân này, Đoạn Cửu được đề bạt làm thủ lĩnh phân bộ, dẫn 20,30 Thanh Nha chúng ẩn nấp ở biên giới Tề Sở.
Đây là bước đầu Triệu Hoằng Nhuận xây dựng mạng lưới tình báo.
"Điện hạ, ta đi pha bình trà."
Vệ Kiêu ở bên nói.
Hắn hiểu rất rõ điện hạ nhà mình, nhìn vẻ mặt Triệu Hoằng Nhuận, hắn liên đoán được điện hạ sẽ ở thư phòng rất lâu.
"Ừm"
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, cất bước đi đến bàn đọc sách, đặt bức thư lên bàn.
Đoạn Cửu đưa thư trông khá dày, nhưng nội dung chỉ viết một chuyện, Hùng thị và Khuất thị đấu tranh, chuyện này đã truyền khắp Sở quốc.
Ï Khuất thị... Hừ. .J
Triệu Hoằng Nhuận trong lòng vui vẻ.
2 thị tộc này tranh đấu, theo Triệu Hoằng Nhuận biết, đã trải qua nhiều năm.
Nhiều năm trước, Khuất thị lộ dã tâm vương quyền, dù tới nay vẫn không từ bỏ.
Lúc Triệu Hoằng Nhuận phạt Sở, các quý tộc khác đều tham gia, ít nhiều ngăn cản được liên quân.
Tỉ như Cự Dương Quân Hùng Lý, cũng cống hiến lương thực.
Duy chỉ có một đại thị tộc không quan tâm, đó chính là Khuất thị.
Trừ Tây Lăng Quân Khuất Bình xuất binh hỗ trợ, còn những người khác thuộc Khuất thị không có động tính.
Khi đó Triệu Hoằng Nhuận mơ hồ đoán được, Khuất thị đang tính làm ngư ông, thừa dịp Sở Vương Hùng Tư uy danh giảm mạnh, thử cướp đoạt vương quyền.
Có lẽ, Khuất Thăng lúc đó đã nhận được Khuất thị trợ giúp... Liếm môi, Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười suy nghĩ.
Cuối năm ngoái, hắn xây xong băng thành.
Lúc đó Khuất Thăng không hề tập hợp, nhưng kỳ diệu là, Khuất Thăng dưới trướng mấy ngàn quân, lại không bị ảnh hưởng.
Sau đó, Triệu Hoằng Nhuận biết được, Khuất Thăng quân "trùng hợp" tìm được một thôn trang, càng "trùng hợp" hơn là có đầy đủ lương thực.
Năm sau, Khuất Thăng lại "trùng hợp" biết được hành động dẫn quân đến Thái Khê của Thọ Lăng Quân Cảnh Xá, để mai phục ngay trên đường.
Quá nhiều trùng hợp, giống như có người giúp quân Ngụy, thuận tiện cho quân Ngụy đánh Thọ Dĩnh.
"A"
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, lần nữa tập trung chú ý phong thư.
Mở đầu, Đoạn Cửu chỉ đơn giản viết "Khuất thị liên kết các quý tộc khác ép Sở Vương Hùng Tư thoái vị", Triệu Hoằng Nhuận đem chuyện này liên hệ với những chuyện hắn biết.
Giờ hắn đã chắc chắn, trận Thọ Dĩnh, là Sở Vương bí mật hạ lệnh Hạng Yến nhường.
Vì sao Sở Vương muốn làm thế, Triệu Hoằng Nhuận cũng nghĩ ra ít manh mối.
Hắn vô cùng kinh ngạc trước sự quyết đoán của Sở Vương, muốn Sở quốc phá rồi lại lập.
Chuyện này, nếu làm không tốt, sẽ khiến Sở quốc tan rã, thậm chí vong quốc.
Mặc kệ danh tiếng Sở Vương bên ngoài ra sao, nhưng chỉ chuyện này, Triệu Hoằng Nhuận tâm phục khẩu phục.
Sau đó, tất cả sự kiện liên kết với nhau: Sở Vương Hùng Tư bắt đầu thủ tiêu những quý tộc không làm gì trong cuộc chiến, đoạt lại của cải. Hành động này, khiến quý tộc Sở quốc bất an, liên kết chống lại Sở Vương, mà Khuất thị nhảy ra, thừa dịp Sở Vương mất danh tiếng, đoạt quyền.
Triệu Hoằng Nhuận tiếc nuối vì không thể tận mắt chứng kiến màn long tranh hổ đấu.
Theo Đoạn Cửu viết, Khuất thị đổ lỗi thất bại là do Sở Vương, chỉ trích người sau ngu ngốc vô năng, lại nêu ví dụ con cháu Hùng thị đưa ra sưu cao thuế nặng, kéo một nửa số quý tộc vê phe bọn hắn.
Mà Sở Vương quả quyết coi Khuất thị là phản loạn, phái Cảnh Xá, Hùng Thương, Hạng Mạt suất quân trấn áp.
Khuất thị cũng không vừa, phái ra tư quân, lấy danh nghĩa "chống hôn quân”, khai chiến với Sở Vương.
Chỉ tiếc, Khuất thị kỳ vọng cao, không phải đối thủ mấy danh tướng, chưa được mấy ngày đã liên tục bại lui, ngay cả đất phong cũng mất rất nhiều.
Lúc này, Tây Lăng Quân Khuất Bình chưa xuất binh hỗ trợ thị tộc mình.
Một phe là thân phục quân vương, một phe là gia tộc của mình, Khuất Bình kẹp ở giữa, khổ sở vạn phần.
Hắn không thể làm gì khác, là phái người đưa tin cho Sở Vương, khẩn cầu thu hồi lệnh tiêu diệt Khuất thị.
Tiếc rằng Hùng Tư đã quyết định mở đường cho người kế vị, sao có thể giữ lại quý tộc bất tuân như Khuất thị? Rơi vào đường cùng, Khuất Bình lựa chọn xuất binh, chống lại Cảnh Xá.
Đây cũng là phần hấp dẫn trong cuộc nội chiến.
Cảnh Xá thì không cần nói.
Còn Khuất Bình thì sao?
Hắn tuy không xuất hiện trước mặt Triệu Hoằng Nhuận trong chiến dịch phạt Sở, nhưng Triệu Hoằng Nhuận cũng nghe qua công lao của hắn.
Không có Khuất Bình, Cảnh Xá không thể nhanh chóng đánh bại Tây Việt phản quân, cũng không thể đến kịp trước khi Triệu Hoằng Nhuận công phá Cự Dương huyện.
Quan trọng hơn, nếu không có Khuất Bình, Đông Việt đại tướng Ngô Khởi đã có thể công phá Cửu Giang quận, đánh Thọ Dĩnh ở phía nam, từ đó, phong tỏa hoàn toàn Thọ Dĩnh.
Có thể tưởng tượng, tác dụng của Khuất Bình lớn đến mức nào.
Chỉ tiếc, người trung thành như vậy, đã bị Sở Vương phán định là loạn thần.
"Tự hủy tường thành, ha ha ha..."
Tuy thấy tiếc cho Khuất Bình, nhưng Triệu Hoằng Nhuận vẫn nở nụ cười.
Là người Ngụy, hắn ước Sở quốc nội chiến kịch liệt nhất có thể, tiếc rằng, Khuất thị trừ Khuất Bình thì không còn ai.
Trong khi Hạng thị và Cảnh thị lại đứng về phe Sở Vương, Khuất thị muốn đoạt quyền, quá khó.
Lại còn mất cả Khuất Bình.
Trên thực tế, Đoạn Cửu chỉ viết Khuất Bình và Cảnh Xá giằng co, nhưng Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy, nếu không có bất ngờ, Khuất thị thua chỉ là vấn đề thời gian.
Ta có nên nhúng tay? ,¡
Để bức thư xuống, Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày nghĩ ngợi.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
"Sao muộn như vậy... Vào đi." Triệu Hoằng Nhuận phàn nàn, vì Vệ Kiêu đã nói đi pha trà, lại chậm chạp không thấy trở về.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của Triệu Hoằng Nhuận, người bưng trà vào không phải Vệ Kiêu, mà là Dương Thiệt Hạnh.
"Phu quân...'
Dương Thiệt Hạnh nhút nhát gọi, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận