Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 778: Vỏ Quýt Dày Có Mọng Tay Nhọn

Chương 778: Vỏ Quýt Dày Có Mọng Tay NhọnChương 778: Vỏ Quýt Dày Có Mọng Tay Nhọn
"Âm _"
Trong tiền sảnh nam uyển phủ Túc vương, một bình hoa tinh xảo từ tay Ôn Khi rơi xuống đất, vỡ tan.
Ôn Khi còn chưa phản ứng, Chu Phác đi theo hắn hai ngày nay móc ra cuốn sổ nhỏ, mặt vô cảm vừa ghi chép vừa nói: 'ngày mùng 6 tháng 7, đập vỡ bình Định Đào Tống sứ, 4 ngàn lượng..."
Nghe thế, Ôn Khi nhảy dựng lên, quay đầu nhìn Chu Phác tức giận nói: "này, ngươi cố ý đúng không?"
Hóa ra, vừa rồi Ôn Khi thấy bình gốm tinh xảo, định cầm lên quan sát tỉ mỉ, đối với người xuất thân nghèo khó như hắn, Định Đào Tống sứ là thứ hiếm có.
Không ngờ, ngay khi hắn tập trung chiêm ngưỡng, Chu Phác đến sau hắn, cố ý nói với hắn: "vật này giá trị mấy ngàn lượng, Ôn tiên sinh cần cẩn thận."
Vì có tiếng động, Ôn Khi giật mình, vô ý đánh rơi.
Kết quả là, một cái bình gốm tỉnh xảo, biến thành một đống mảnh vỡ.
"Cái gì?... Lời Ôn tiên sinh, thứ tại hạ không thể hiểu."
Nghe Ôn Khi chất vấn, Chu Phác tỏ vẻ ngơ ngác, nhưng trong mắt là sự đắc ý.
Thấy vậy, Ôn Khi giận đến nói không ra lời.
Chuyện này xảy ra suốt mấy ngày nay, không cần nghĩ Ôn Khi cũng biết nguyên nhân.
Kìm nén cơn giận, Ôn Khi lạnh lùng nói: "chuyện không liên quan đến ta, là ngươi hại ta."
Nghe vậy, Chu Phác không gấp, thu sổ vào trong ngực, cười híp mắt nói: "lời này, ngươi giữ lại nói với quản sự trong phủ."
Nói xong, hắn liếc hạ nhân đang rời khỏi đại sảnh, nhếch miệng cười.
Dù nụ cười của Chu Phác làm người ta sợ hãi, nhưng Ôn Khi cũng không sợ.
Nghĩ tới đây, Ôn Khi cũng bình tĩnh, khịt mũi ngồi xuống, rót cho mình một chén trà.
Chẳng biết tại sao, Ôn Khi luôn cảm giác Chu Phác và 2 hạ nhân đang quét dọn, ánh mắt thương hại nhìn hắn.
' Chẳng lẽ phủ Túc Vương quản sự, lai lịch rất lớn sao? ¿¡
Ôn Khi hơi hoảng hốt.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên truyền đến tiếng hét từ ngoài cửa.
Ôn Khi quay đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện một quản gia thấp bé đứng trước cửa... Ừm? Tiểu cô nương?
Tiểu cô nương mặc đồ nam nhân, trang phục của quản gia, theo sau là mấy gia đinh khỏe mạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm bình hoa vỡ nát, gương mặt phát điên.
"Là hắn làm." Chu Phác chỉ Ôn Khi.
Hạ nhân cũng chỉ Ôn Khi.
Không đợi Ôn Khi phản ứng, thiếu nữ chạy tới trước mặt Ôn Khi, tay trái chống nạnh, tay phải chọc vào ngực Ôn Khi, tức giận trách mắng: "ngươi có phải bị bệnh không!... Ngươi biết Định Đào Tống sứ giá bao nhiêu không? Nhìn ngươi nghèo kiết xác, bán đi cũng không đủ, hiểu không?!"
"Ta..." Ôn Khi cứng họng.
Hắn tự nghĩ bản thân cũng nhanh mồm nhanh miệng, nhưng đụng phải người trước mặt, hắn lân đầu có cảm giác thất bại, vì hắn không thể chen miệng.
Có lẽ thấy Ôn Khi không cãi lại, cơn giận của quản gia dần biến mất, thừa dịp Ôn Khi vội vàng hỏi: "xin hỏi cô nương là..."
Vừa dứt lời, Chu Phác đã giới thiệu: "vị này là đại quản gia phủ Túc Vương, Lục nhi cô nương, mọi chuyện ở phủ Túc Vương đều do Lục nhi cô nương quản lý... Đại quản gia, vị này là khách điện hạ mời tới, Ôn Khi Ôn tiên sinh."
Ứ Đúng là tiểu cô nương? Lại là đại quản gia phủ Túc vương? .I
Ôn Khi biểu cảm kỳ lạ đánh giá Lục nhi.
Lục nhi cũng quan sát tỉ mỉ Ôn Khi, biểu cảm khó coi nói: "Ôn Khi, ta biết ngươi, hai ngày này ngươi hết ăn lại uống, đồ ăn ngon, rượu cũng ngon, rõ ràng là một thư sinh nghèo, yêu cầu ngược lại khá cao..."
Thấy thiếu nữ nói thẳng, Ôn Khi lúng túng.
Hắn bị Đại Lý Tự nhốt mấy tháng, ăn mấy tháng cơm tù, hai ngày trước được Triệu Hoằng Nhuận mời đến phủ Túc Vương, sao có thể nhịn được.
"Cô nương..."
"Cô nương cái gì? Ta là đại quản gia trong phủ!" Lục nhi trừng mắt, chống nạnh quát lớn.
Ôn Khi giật giật khóe miệng, đổi lời: "đại quản gia, cũng không phải Ôn mỗ ăn uống chùa, là Túc Vương điện hạ mời tại hạ tới...
"Mời ngươi?" Lục nhi đánh giá Ôn Khi vài lần, nghi ngờ hỏi Chu Phác: "điện hạ quả thật mời thư sinh nghèo kiết xác này? Người này có năng lực gì?"
Liếc vẻ khó coi của Ôn Khi, Chu Phác cười híp mắt nói: "cụ thể ta không biết, nhưng ta biết, người này nợ tiền của phủ?"
"Cái gì?" Lục nhi sắc mặt thay đổi, giống như có người cướp bảo bối của nàng, nhìn chằm chằm Ôn Khi hỏi: "nợ bao nhiêu?"
"Vốn là 4 ngàn lượng, bây giờ..." Chu Phác lấy sổ ra xem, cười híp mắt nói: "đã có 6430 lượng."
"6... 6430 lượng?" Lục nhi tức giậm chân, nói: "chết mất! Hắn lại cho tên thư sinh nghèo này mượn hơn 6000 lượng?!"
Ôn Khi nghe vậy, mặt đỏ tới mang tai, khi nhìn Lục nhi, hắn nghĩ thầm, ta thiếu nợ cũng là thiếu nợ Túc vương, cũng không phải nợ ngươi, tiểu nha đầu này kích động như vậy làm gì?
Không đợi Ôn Khi phản ứng lại, Lục nhi nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt làm Ôn Khi nhớ lại lũ sói rừng trong đêm tối.
"Hơn 6000 lượng... Đồ thư sinh nghèo không biết xấu hổ, nợ nhiều bạc như vậy, lại còn dám đòi hỏi..."
Sau đó, là liên tiếp nhục nhã, khiến Ôn Khi vừa thẹn vừa ức.
Hắn đứng lên, nổi giận nói: "ta đi là được... ta đường đường nam nhi bảy thuớc, hà tất ở lại bị ngươi nhục nhã?!"
"Muốn đi?" Lục nhi nghe vậy cười lạnh, nổi giận nói: "được, trả bạc còn nợi" "Ngươi..." Ôn Khi lập tức nghẹn lời, tức giận nói: "coi như ta thiếu nợ, đó cũng là nợ Túc vương điện hạ, liên quan gì tới ngươi? Ngươi cho rằng vương phủ của ngươi sao?!"
Nghe vậy, Lục nhi đỏ mặt, kiên trì nói: "mặc dù... Mặc dù không phải của ta, nhưng ta là đại quản gia, tất cả mọi việc đều qua tay tal... Ngươi không biết xấu hổ, thiếu nợ, lại ä chùa mấy ngày, bây giờ nợ tiền không trả còn muốn chạy?"
"Ta muốn chạy khi nào?" Ôn Khi tức giận nói: "chỉ ta tạm thời không có tiền, sau này có tiền, tự nhiên sẽ trả."
Nghe thế, Lục nhi bình tĩnh lại, lạnh như băng hỏi: "ngươi lúc nào có tiên?"
"Ách..." Ôn Khi nghẹn lời, một lúc sau ngượng ngùng nói: "ta ở quê còn có 2 mẫu ruộng cạn nhờ láng giềng chăm sóc..."
"Hai mẫu ruộng cạn?" Lục nhi khóe miệng giật giật, lập tức nổi giận nói: "hai mẫu ruộng cạn có thể làm gì? Cả số lẻ cũng không đủ!" nàng cười lạnh nói tiếp: "đã không có tiền, vậy thì làm chuyện vặt trong phủ..."
"Ngươi..." Ôn Khi tức giận đỏ bừng mặt, nói: "ta là người đọc sách, nữ nhân như ngươi sao dám sỉ nhục?”
Nghe vậy, Lục nhi lông mày dựng ngược, cất cao giọng mắng: "người đọc sách có thể thiếu nợ không trả?!... Ta cho ngươi biết, bản cô nương gặp qua người đọc sách, người nào không phải trọng nghĩa khinh tài, tiêu tiền như nước, lại nhìn ngươi... Trên người ngươi mặc, chẳng phải y phục trong phủ sao? Đồ thư sinh nghèo không biết xấu hổ, mấy ngày nay, ăn nhà ta, ở nhà ta, còn dám trước mặt ta tự xưng là người đọc sách? Ngươi tin ta gọi người trên đường đến xem không?”
Nghe thế, Ôn Khi tái mặt, danh tiếng của hắn vốn đã không còn, nếu lại bị tiểu nha đầu này kéo người đến xem, vậy hắn nào còn mặt mũi ở lại Đại Lương.
Nghĩ tới đây, hắn tức giận nói: "ngươi... nữ nhân này, sao như đồ con buôn?”
Hắn không biết lai lịch Lục nhi, Lục nhi từ nhỏ bị bán vào Nhất Phương Thủy tạ, chứng kiến đủ thứ, tuy không có đại trí, nhưng chuyện chợ búa đều biết rõ, thái độ đanh đá, không phải người đọc sách như Ôn Khi có thể ứng phó.
Ứ Được rồi, mắng tiếp nữa, vị này sợ là sẽ xấu hổ tự sát...
Chu Phác đứng xem hồi lâu, cuối cùng tiến tới lôi Ôn Khi đang bối rối đi.
Đưa Ôn Khi đến tây uyển, Chu Phác rót cho Ôn Khi một chén trà.
Lúc này, Ôn Khi còn chưa lấy lại tinh thần, lẩm bẩm "duy có nữ nhân và tiểu nhân là khó nuôi".
Thấy vậy, Chu Phác trêu ghẹo: "để Ôn tiên sinh sợ hãi, chi bằng, Chu mỗ để hạ nhân chuẩn bị cho ngươi một bàn thịt rượu?”
Nghe thế, Ôn Khi chấn kinh, toàn thân run lên, hắn nuốt nước miếng, nhìn Chu Phác, hỏi: "tông vệ đại nhân, xin hỏi Túc vương điện hạ hiện đang ở đâu?”
"Điện hạ?" Chu Phác nhíu mày, dường như đoán được, vừa cười vừa nói: lúc này, điện hạ có lẽ ở Dã Tạo ty... Tiên sinh có muốn đi thăm không?"
Ôn Khi sao không nghe ra Chu Phác nhạo báng, nhưng với hắn mà nói, ở đâu cũng được, phủ Túc Vương, hắn không dám ở lại nữa.
Trừ phi có Túc vương ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận