Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 789: Manh Mối (4)

Chương 789: Manh Mối (4)Chương 789: Manh Mối (4)
Đại Lý Tự thiếu khanh Dương Dũ nói tiểu lại khác thú nhận, đương nhiên là lừa Trương Tam Hiểu, kỳ thực, tên tiểu lại kia cũng không nhận tội.
Tâm nửa canh giờ sau, khi Trương Tam Hiểu lại bị đánh đến hôn mê, Từ Vinh dẫn đám Triệu Hoằng Nhuận tới phòng trực bên cạnh để nghỉ ngơi.
Uống mấy ngụm trà, Từ Vinh thổn thức nói: "lão phu thẩm án, xử án mười mấy năm, kẻ cứng đầu như vậy, chưa gặp mấy lần... Rõ ràng manh mối ở trước mắt."
Bịch một tiếng, Từ Vinh đập mạnh tay ghế, mọi người đều cảm nhận vị này tức giận.
Lúc này, Vệ Kiêu ở bên chen miệng: "có thể bắt tay vào người nhà, thuyết phục hai bọn hắn thú nhận?”
Từ Vinh liếc Vệ Kiêu, từ trong ngực lấy ra 2 tờ giấy đưa cho Vệ Kiêu, nói: "Trương Tam Hiểu là một người không vợ, sống một mình, cũng không có thân quyến, mà Lưu Vượng, trong nhà cũng chỉ có một mẹ già mù, bị bệnh liệt giường...'
Lưu Vượng, là tên tiểu lại khác.
Triệu Hoằng Nhuận trầm tư một lúc, quay đầu hỏi Dương Dũ: "Dương thiếu khanh, tình hình bên ngươi thế nào?"
"Cũng không khai." Dương Dũ lắc đầu, cười khổ nói: "Lưu Vượng khá khỏe mạnh, vài tên ngục tốt kiệt sức, tên kia nhắm mắt bị đánh, không nói tiếng nào..."
"Không nói tiếng nào?" Triệu Hoằng Nhuận 2 tờ giấy tông vệ đưa tới, nghi hoặc hỏi: "Lưu Vượng không kêu oan sao?”
"Không có...' Dương Dũ khit mũi nói: "tên kia cũng biết khó thoát, nhưng đúng là cứng đầu."
Triệu Hoằng Nhuận nhìn 2 tờ giấy, trên đó viết về cuộc đời 2 tiểu lại.
Bỗng nhiên, Triệu Hoằng Nhuận mở miệng: "thiếu khanh đại nhân có thể dẫn bản vương gặp Lưu Vượng hay không?"
Dương Dũ ngẩn người, hiếu kỳ hỏi: 'chẳng lẽ điện hạ có cách buộc hắn mở miệng?"
"Thử xem."
Kết quả là, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo Ôn Khi và Vệ Kiêu, được Dương Dũ dẫn đường, đi tới một gian hình phòng khác.
Quả nhiên, ngục tốt từng người hổn hển, mà Lưu Vượng bị trói chặt không nói tiếng nào.
Liếc vết roi trên thân người này, Triệu Hoằng Nhuận cũng muốn tán thưởng một câu: là một hảo hán!
"Ngươi tên Lưu Vượng?”
Triệu Hoằng Nhuận đến cạnh Lưu Vượng, bình tĩnh hỏi.
Lưu Vượng liếc Triệu Hoằng Nhuận, hai mắt lại nhắm, hiển nhiên không định nghe Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận cũng không để ý, giơ 2 tời giấy, từ tốn nói: "nghe nói, Trương Tam Hiểu cho ngươi mượn không ít tiền, số tiền kia, là dùng để chữa bệnh cho mẫu thân ngươi?"
"..." Lưu Vượng mở mắt nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nhưng vẫn không mở miệng.
"Không cần lo mẫu thân ngươi bị tra khảo, Từ đại nhân đã phái người đi hỏi y sư chẩn bệnh, biết được lệnh đường ngày giờ không nhiều, nếu Đại Lý Tự phái người bắt, e rằng lệnh đường sẽ chết ở nửa đường. . Có phải vì nguyên nhân này, ngươi mới không sợ hãi?" Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu nhìn Lưu Vượng.
Lưu Vượng há to miệng, nhưng vẫn không nói gì.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận nhìn chằm chằm Lưu Vượng, đột nhiên nói với Dương Dũ: "Dương thiếu khanh, xin phái người thông báo mẫu thân Lưu Vượng, nói cho nàng, nhi tử của nàng dính líu đến việc hại Hình Bộ thượng thư, phạm tội mưu phản, Lưu gia... Phải tuyệt hậu!”
Dương Dũ ngẩn người, vừa định chắp tay đi, liền vang lên tiếng gâm gừ.
"Ngươi dám?!"
Ứ Mở miệng... ¡
Dương Dũ kinh ngạc nhìn Lưu Vượng, vừa rồi mấy ngục tốt tra tấn, tên này vẫn chưa từng mở miệng hét một lời.
"Ngươi vội cái gì?" Triệu Hoằng Nhuận nhìn Lưu Vượng, lạnh lùng nói: "lo lắng lệnh đường bị nhi tử bất hiếu làm tức chết?"
Lưu Vượng tức giận trừng Triệu Hoằng Nhuận.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận bước lên trước, trâm giọng nói: "Lưu Vượng, bản vương nể tấm lòng hiểu thảo, cho ngươi một cơ hội... Nếu ngươi chịu nhận tội, bản vương làm chủ, sẽ không nói cho lệnh đường, trước khi lệnh đường mất, ngươi vẫn có thể làm hiếu thuận nhi tử, hơn nữa, bản vương cũng có thể làm chủ, đổi tội chết thành sung quân... Nhưng nếu ngươi cố chấp, bản vương không ngại nói cho lệnh đường. Bản vương chỉ cho ngươi thời gian 10 hơi thở."
"..." Nghe Triệu Hoằng Nhuận uy hiếp, sắc mặt Lưu Vượng thay đổi, xuất hiện sự kinh hoảng.
Hắn nuốt nước bọt, trầm giọng hỏi: "ngươi... Là ai?"
Thấy vậy, Dương Dũ vội vàng đi tới, chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận giới thiệu: "vị này, chính là Túc vương điện hạt"
"Túc... Vương... ?" Lưu Vượng kinh hãi nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Đoán được Lưu Vượng sợ hãi, Triệu Hoằng Nhuận cười nói: "bản vương tốt xấu có chút danh tiếng, lệnh đường hẳn sẽ tin lời?... Có lẽ nàng càng tin nhìn tử, ngươi muốn đánh cược không?"
Lưu Vượng bờ môi run run, một lúc sau thấp giọng nói: "xin để gia mẫu... bình yên qua đời, Túc vương điện hạ.”
"Tùy ngươi, Lưu Vượng." Triệu Hoằng Nhuận nghiêm túc nói.
Lưu Vượng trâm mặc một lúc, thấp giọng nói: ... Ta cũng không biết Trương đại ca vì sao muốn bắt cóc Chu thượng thư, hôm đó, khi hắn gọi ta, Chu thượng thư đã ngã trên mặt đất..."
"Lúc đó Chu thượng thư còn sống sao?" Triệu Hoằng Nhuận nhanh chóng hỏi.
Lưu Vượng gật đầu, tiếp tục kể: "khi đó Chu thượng thư còn hơi thở... Lúc đó ta không biết đó là Chu thượng thư, nhưng nhìn quan phục, ta cũng đoán được là đại quan... Ta cũng rất hoảng, nhưng Trương đại ca nhờ ta giúp hắn một chuyện, thế là cả hai trói Chu thượng thư lại, từ cửa sau Lại Bộ đưa Chu thượng thư đi...
"Mang đi nơi nào?" Triệu Hoằng Nhuận trâm giọng hỏi.
"Ta không biết." Lưu Vượng lắc đầu, giải thích nói: "lúc đó, ở hẻm sau phủ nha, đã có một chiếc xe ngựa, ta và Trương đại ca đưa Chu thượng thư lên xe ngựa, sau đó, Trương đại ca ngồi trước xe ngựa, cho ta một số bạc, bảo ta mua chút thức ăn cho gia mẫu...' Nói đến đây, hắn liếc Triệu Hoằng Nhuận, nói tiếp: "số bạc giấu trong bếp nhà ta..."
Triệu Hoằng Nhuận không quan tâm số bạc, ngắt lời Lưu Vượng, truy hỏi: "chiếc xe ngựa đi đâu?"
Lưu Vượng lại lắc đầu, nói: "cái này ta cũng không biết, Trương đại ca không có mang ta đi, hắn bảo ta: không được tiết lộ cho bất luận kẻ nào." Nói đến đây, hắn dùng ánh mắt nhìn cầu xin nhìn Triệu Hoằng Nhuận, thấp giọng nói: "ta biết, cũng chỉ có thế."
"..." Triệu Hoằng Nhuận và Dương Dũ liếc nhau, bước ra ngoài hình phòng.
"Điện hạ cảm thấy lời này đáng tin không?" Dương Dũ thấp giọng hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận trâm ngâm một lúc, gật đầu nói: "Lưu Vượng đến cái chết còn không sợ, chỉ sợ bị mẫu thân biết, lại thêm hắn luôn hiểu thuận, kẻ này hẳn là một hiếu tử... Ta đoán không sai, Lưu Vượng không phải thành viên hung đảng, hắn chỉ trả ân Trương Tam Hiểu giúp đỡ... Mấu chốt còn ở Trương Tam Hiểu!"
Nói vậy, Triệu Hoằng Nhuận thở dài.
Lưu Vượng còn có mẹ già, nhưng Trương Tam Hiểu tứ cố vô thân, không dễ cạy miệng
"Tạm thời thử xem”
Triệu Hoằng Nhuận không chắc chắn nói.
Hai người tới chỗ tra tấn Trương Tam Hiểu, nói lại những gì Lưu Vượng kể cho Trương Tam Hiểu.
Có lẽ bị Dương Dũ dọa một lần, Trương Tam Hiểu mới đầu cũng không để ý, chỉ kêu oan, nhưng khi Dương Dũ nói lại lời kể của Lưu Vượng, lại chất vấn chiếc xe ngựa đi đâu, Trương Tam Hiểu sắc mặt thay đổi.
"Tên khờ kia, nếu không phải sợ bị hoài nghi, ta đã một đao giết hắn!"
Đã bị vạch trần, Trương Tam Hiểu không kêu oan nữa, vẻ mặt hung ác.
Thấy vậy, Từ Vinh nghiêm khắc chất vấn: "kẻ nào đứng sau ngươi ? Các ngươi đưa Chu thượng thư đi đâu?"
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận cũng tỏ rõ thân phận, nói với Trương Tam Hiểu: "chỉ cân ngươi chịu nói ra người sau lưng, bản vương có thể làm chủ, đổi xử tử thành sung quân..."
Nhưng không chờ Triệu Hoằng Nhuận nói xong, Trương Tam Hiểu phun ngụm máu lên mặt Triệu Hoằng Nhuận.
“Tên này!"
Vệ Kiêu tức giận xông lên, bóp cổ Trương Tam Hiểu.
Trương Tam Hiểu vẫn nhìn chằm chằm Triệu Hoằng Nhuận, nghiến răng nghiến lợi khó khăn nói: "đến thời điểm đòi lại món nợ máu, các ngươi... Không có kết quả tốt..."
Nói xong, đầu hắn gục xuống, như ngất đi.
Vệ Kiêu ngẩn người, kiểm tra hơi thở, mới phát hiện Trương Tam Hiểu đã chết.
"Làm sao có thể?" Vệ Kiêu tách miệng Trương Tam Hiểu, từ trong miệng tìm ra một vật đên, hắn quay đầu nói: "đã chết... Hắn cắn nát túi độc trong miệng."
Ứ Tử sĩ? Triệu Hoằng Nhuận, Từ Vinh, Chử Thư Lễ, Dương Dũ nhìn nhau, ai cũng không ngờ, một tiểu lại nho nhỏ trong Lại Bộ, lại là tử sĩ.
Một lúc sau, Triệu Hoằng Nhuận giơ tay áo lau vết máu trên mặt, nhìn Từ Vinh nghi hoặc.
ƒ Tại sao là ta? ,I
Triệu Hoằng Nhuận nhìn vị trí Từ Vinh.
Rõ ràng Từ Vinh đứng gần hơn, hơn nữa, bất luận là bắt giữ hay tra khảo, đều là Từ Vinh hạ lệnh, Triệu Hoằng Nhuận ở bên không nói, nhưng Trương Tam Hiểu lại phun máu về phía Triệu Hoằng Nhuận...
Điều này có nghĩa gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận