Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1398: Thái phó khí tiết tuổi già khó giữ được (3)

“Tỷ tỷ thật xinh đẹp.”

Tiểu Đậu Đinh đi theo bên cạnh Hoài Khánh, ngẩng đầu nói một câu.
Hoài Khánh cười cười.
“Tỷ tỷ thật xinh đẹp.”

Một lát sau, nó lại nói một câu.
Hoài Khánh cúi đầu, thấy trong đôi mắt to của cô bé lóe ra nét lấy lòng.
“Ngươi muốn nói cái gì?”

Hoài Khánh nheo mắt, dễ dàng nhìn ra tâm tư nho nhỏ của nó.
“Muội có thể đi nhà tỷ ăn bánh ngọt không.”

Tiểu Đậu Đinh lộ rõ ý đồ.
Hoài Khánh cười lên:
“Được.”

Nàng xưa nay rất thưởng thức người thông minh, trẻ con thông minh cũng ở trong đó.
Mặt khác, đứa nhỏ này chẳng những thông minh, lá gan còn lớn.
Không bao lâu, Tiểu Đậu Đinh theo Hoài Khánh tới Thượng Thư phòng.
Trong đại sảnh rộng rãi bày mười hai cái bàn, mười hai đứa nhỏ nhu thuận ngồi ở sau bàn, ánh mắt chuyên chú, lắng nghe lão thái phó trên sảnh giảng bài.
Thái phó gần tám mươi tuổi, là nguyên lão tam triều, bảng nhãn thời Trinh Đức, từng dạy Nguyên Cảnh đế, từng dạy Hoài Khánh Lâm An, bây giờ lại sắp dạy thế hệ mới của hoàng thất.
Lúc trước Nguyên Cảnh đế tu đạo bỏ bê triều chính, thái phó xông vào hoàng cung, ở ngoài ngự thư phòng tức giận mắng hôn quân.
Sau đó nản lòng thoái chí, ẩn cư ở kinh thành.
Sau khi Nguyên Cảnh chết, lão là người số lượng không nhiều biết được bí mật trong đó, bởi vậy cởi bỏ khúc mắc, một lần nữa nắm bắt công tác nhiệt tình yêu thương, phát huy nhiệt lượng thừa. “Thái phó!”
Hoài Khánh dẫn Tiểu Đậu Đinh bước vào cửa, hành một lễ.
“Ra mắt trưởng công chúa.”
Thái phó khom người đáp lễ.
“Ra mắt trưởng công chúa.”
Mười mấy hoàng tử hoàng nữ, quận chúa thế tử đứng dậy hành lễ.
Hoài Khánh khẽ gật đầu, nhìn về phía Hứa Linh m:
“Đứa nhỏ này làm phiền thái phó rồi, nó là em gái út của Hứa Thất An.
Không cho phép các ngươi bắt nạt nó.”
Nàng mang Hứa Linh Âm tới, chủ yếu là cảnh cáo vãn bối hoàng thất một phen, miễn cho đứa nhỏ khờ khờ này bị bắt nạt ở đây.
Thái phó cười nói:
“Trưởng công chúa không cần lo lắng, đứa nhỏ này rất lợi hại.”

Mang hành động vĩ đại của Hứa Linh Âm lần trước nói một lần.
Hoài Khánh kinh ngạc liếc cô bé mượt mà đáng yêu, cười nói:
“Bản cung quá lo rồi.”

Thái phó rất có thâm ý nói:
“Điện hạ đối với việc trong cung quá mức bỏ bê rồi.”
Hoài Khánh cười cười, không nhiều lời, cáo từ rời đi.
Thái phó vẫy vẫy thủ, bảo Hứa Linh Âm đi đến trước mặt, hỏi: “Lần trước còn chưa kịp kiểm tra ngươi, ngươi đã rời cung.
Trước khi tới nơi này, ở nơi nào vỡ lòng?
Sư phụ vỡ lòng là ai?”

Tiểu Đậu Đinh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thành thật trả lời:
“Quên rồi.”
?
Thái phó sửng sốt, ân sư vỡ lòng cũng đã quên, hoặc là, đứa nhỏ này còn chưa vỡ lòng?
Lão trầm ngâm một phen, nói:
“Biết đọc Tam Tự kinh không.”

“Biết biết.”

Hứa Linh Âm hưng phấn gật đầu.
Sắc mặt thái phó dịu đi, cười gật đầu:
“Đọc cho lão phu nghe một chút.”
...
Hoài Khánh sau khi rời cung, đi Hàn Lâm viện một chuyến, mang chuyện Hứa Thất An dặn dò chuyển lời cho Hứa Nhị lang.
Vĩnh Hưng đế đối với nàng, cùng với tứ hoàng tử anh ruột của nàng cực kỳ kiêng kị, bởi vậy chuyện này do Hứa Nhị lang đi nói.
Nếu là để Vĩnh Hưng đế biết Hứa Thất An .
Âm Thầm liên hệ chặt chẽ với nàng, không thiếu được lại là một phen nghi kỵ.
Vua mới lên ngôi, thời điểm mẫn cảm nhất,
Hoài Khánh không muốn trêu vào phiền toái.
“Ài, băng đóng ba thước không phải do giá rét một ngày.”

Hứa Tân Niên cảm khái ngàn vạn.
“Trị quốc như đun canh, chú ý từ từ.
Nhưng nếu là quốc gia bệnh nguy kịch, lại nên điều trị kịch liệt như thế nào đây?
Bệ hạ cũng tốt, Vương thủ phụ cũng thế, cùng với chư công triều đình, đều chưa có kinh nghiệm kiểu này.”
Hoài Khánh thản nhiên nói: “Hứa đại nhân, còn nhớ chúng ta ngày đó khi đánh cờ đánh cuộc không?”

Hứa Tân Niên lộ ra vẻ mặt trịnh trọng, chần chừ vài giây:
“Tự nhiên nhớ rõ.”

Hoài Khánh gật đầu:
“Chúng ta mỏi mắt mong chờ.”

Tạm dừng một chút, nàng nói sang chuyện khác:
“Ba ngày nữa là đại điển tế trời, bệ hạ sẽ ở khi đó kêu gọi quyên tiền, Hứa đại nhân tính quyên bao nhiêu bạc?”

Hứa Tân Niên biết nàng đang nhắc nhở mình, nói: “Điện hạ yên tâm, việc này ta sớm thương lượng thỏa đáng với đại ca.
“Ta sẽ quyên ra ba tháng bổng lộc, đại ca thì quyên ra năm ngàn lượng bạc trắng.
“Như vậy, ta đã sẽ không bởi vì quyên nhiều mà nhận người ta buộc tội, cũng sẽ không có ai chỉ trích ta thúc đẩy quyên tiền, bản thân lại keo kiệt tiền tài.”

Vẻn vẹn một thứ cát sĩ quyên ra năm ngàn lượng bạc trắng, đây là sẽ gặp chuyện.
Nhưng không quyên, lại sẽ đưa tới tiếng xấu như mưa rền gió dữ.
“Như thế thì tốt.”

Hoài Khánh nhất thời yên tâm, quay sang nói:
“Lúc tới đây ở trong cung gặp được muội muội của Hứa đại nhân.”

Nghe vậy, Hứa Nhị lang vẻ mặt lo lắng, thở dài một tiếng:
“Điện hạ hôm nay nếu là không có việc gì, có thể ở Thượng Thư phòng coi chừng hay không?”

Hoài Khánh cười tủm tỉm nói: “Hứa đại nhân sợ nó bị bắt nạt?”

Ta là nghĩ cho an nguy của thái phó...
Hứa Nhị lang lại hít một hơi, mang sự tích quang huy của Tiểu Đậu Đinh lần lượt báo cáo, bất đắc dĩ nói:
“Ta đã uyển chuyển từ chối bệ hạ, ngại là bệ hạ khư khư cố chấp, ài.”
Hoài Khánh nghe mà ngây người.
Chọc tức các tiên sinh Thanh Vân sơn nhìn thấy nó là trốn, chọc tức Lý Diệu Chân nghiến răng nghiến lợi, Sở Nguyên Chẩn sắc mặt xanh mét, còn mang Vương Tư Mộ vốn có tài danh chọc tức khóc lớn... “Lệnh muội là giả ngốc, không thích đọc sách nhỉ.”
Hoài Khánh nói. “Nó nếu là giả ngốc, tiên sinh thư viện, Lý đạo trưởng, Sở huynh, còn có Tư Mộ, sẽ không uể oải nổi giận như thế.
Thậm chí bởi cảm giác thất bại mà khóc toáng lên.”

Hứa Tân Niên cười khổ nói.
Chính là vì thật sự không học được, mới làm bọn họ cảm thấy mình thất bại, không xứng làm gương tốt cho người ta.
Do đó sinh ra tự mình hoài nghi, tự mình phủ định mãnh liệt.
Linh Âm nếu là giả ngu, bọn họ cũng liền cười trừ, căn bản sẽ không cố gắng.
Hoài Khánh nửa tin nửa ngờ, di giá về cung, chân trước vừa bước vào hoàng cung, sau lưng nhận được tin tức:
Thái phó đột phát tật bệnh, nằm giường không dậy nổi!
Hoài Khánh kinh ngạc, thầm nhủ vừa rồi thái phó còn êm đẹp, sao lại đột phát tật bệnh...
Nàng nhớ tới buổi nói chuyện vừa rồi của Hứa Nhị lang, trong lòng đột nhiên trầm xuống, lập tức đến thăm.
Hoài Khánh xách làn váy, chạy vội đi Thượng Thư phòng, thấy thái phó nằm ở trên giường nhỏ, mấy ngự y đang khám.
“Trưởng công chúa điện hạ.”

Ngự y ùn ùn hành lễ.
Hoài Khánh khoát tay, khuôn mặt lạnh nhạt xinh đẹp che kín nghiêm túc: “Thái phó thân thể như thế nào?”

Một vị ngự y nói:
“Trưởng công chúa không cần sốt ruột, thái phó không có việc gì, chỉ là chợt có bệnh trạng đau đầu mê muội, nằm giường tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏi.”
Một vị ngự y khác bổ sung nói:
“Nhưng khoảng thời gian này không thể chịu kích thích nữa, phải tĩnh dưỡng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận