Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1505: Mảnh thân thể Thần Thù (1)

Trong trại rời xa đường cái, ánh sáng mặt trời nhuộm đỏ đỉnh núi, Lý Diệu Chân đứng ở trên tường thấp, trong tay xách một cái đầu máu chảy đầm đìa, nhìn xuống sơn phỉ phía dưới do hơn hai trăm lưu dân tạo thành.
“Thủ lĩnh các ngươi đã bị ta giết, bây giờ cho các ngươi hai con đường, một cái là theo ta lăn lộn, về sau có cơm ăn, có rượu uống.
Thứ hai là bồi táng cho kẻ này.”

Nàng xách cái đầu lên ra hiệu một phen, một tay khác lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, đổ ra những túi ngũ cốc.
Một thổ phỉ mặc áo vải lớn mật đi qua, dùng đao cùn cắt rách bao tải.
Xẹt !!!
Ngũ cốc còn chưa xát vỏ từ trong vết rách trút xuống.
“Là gạo, là gạo đấy...”

Tiếng hoan hô vang lên.
“Nữ hiệp, chúng ta nguyện ý đi theo ngươi.”

“Về sau ngài chính là đại đương gia của chúng ta.”

Các lưu dân vào rừng làm cướp mồm năm miệng mười nói.
Đối với lưu dân mà nói, chỉ cần có thể lấp đầy bụng, ai làm thủ lĩnh cũng được.
Tương tự, chỉ cần có thể lấp đầy bụng, giết người hay không cũng không sao cả.
Mục đích bọn họ giết người cướp bóc, chỉ là vì lấp đầy bụng.
Đám kiêu hùng thừa cơ nổi lên, cát cứ một phương kia, cũng không thuộc loại cơ sở trong loạn thế.
Lý Diệu Chân hài lòng gật đầu, nói:
“Làm cấp dưới của ta, thì phải giữ quy củ của ta, từ hôm nay trở đi, không thể đánh cướp dân chúng, không thể giết hại người vô tội.
“Chúng ta chỉ cướp thương nhân làm giàu bất nhân cùng tham quan hại dân chúng.
“Nếu ai không tuân thủ quy củ, giết không tha!” ...
Nam Cương, trong hang đá.
“A !!!“
Theo một trận thét chói tai, bàn chân trắng noãn của Dạ Cơ nháy mắt căng lên, chân cong như cái cung, nhưng giường lay động cũng chưa bởi vì nàng thét chói tai khàn khàn mà dừng lại.
Quá trình này giằng co thêm nửa canh giờ, ở sau khi mu bàn chân Dạ Cơ căng lên ba lượt, hai cái chân to giữa một đôi chân nhỏ, ngón chân đột nhiên tì chặt giường, bắp chân tráng kiện co rút một trận.
Một đôi tình nhân già cách xa lâu ngày gặp lại, song song nằm ở trên giường, một người hưởng thụ dư vị, một người tiến vào thời gian hiền giả.
“Nhiều ngày không gặp, Phù Hương cô nương thủ đoạn cao siêu trước sau như một.”

Hứa Thất An tán thưởng.
Dạ Cơ “xùy” một tiếng, gắt:
“Nhiều ngày không gặp, Hứa Ngân la sao không biểu diễn cho ta tuyệt kỹ dính gối ba giây đã ngủ?”

Nàng thế mà còn nhớ rõ việc nhỏ khi mới quen, nữ nhân quả nhiên đều là lòng dạ hẹp hòi, yêu cũng không ngoại lệ...
Hứa Thất An mặt mày gian xảo nói:
“Lúc ấy không biết Phù Hương cô nương là làm bằng nước, so với mưa xuân còn nhuận hơn.”

Dạ Cơ chớp chớp mắt,
“Đây là cách nói gì.”

Hứa Thất An ôm mỹ nhân, chậm rãi nói:
“Đây là điển cố, thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô, thảo sắc diêu khán cận khước vô.”

- Bài thơ:
Sơ xuân tiểu vũ
Mưa phùn trơn ướt khắp nẻo đi
Xa dường cỏ, gần chẳng thấy chi.
Nằm một lát, Dạ Cơ hài lòng nói:
“Ta hầu hạ Hứa lang tắm rửa đi.”

“Không vội, để ta lại đẫm máu chiến đấu hăng hái vài hiệp nữa.”

Màn giường bắt đầu chớp lên, chăn phập phồng lên xuống.
Ngoài hang, con cáo nhỏ màu trắng ngồi xổm bên lửa trại.
“Bạch Cơ trưởng lão sao lại đi ra?”

Hồng Anh hộ pháp kinh ngạc nói.
Bạch Cơ giọng non nớt nói: “Dạ Cơ tỷ tỷ và Hứa Ngân la có chuyện quan trọng trao đổi, mang ta đuổi ra ngoài.
Thật ra bọn họ đang giao phối, không cho ta xem.”
Miêu Hữu Phương trợn mắt há hốc mồm, bỗng nhiên rõ Lý Linh Tố và Hứa Thất An vì sao nhìn nhau thấy ghét nhau.
Thân mật của hai người cũng trải rộng các nơi của Cửu Châu.
Thanh âm Hồng Anh đột nhiên cất cao: “Giao phối?
Dạ Cơ trưởng lão cùng Hứa Ngân la...”

Hắn vô cùng đau đớn, cho rằng Dạ Cơ trưởng lão là lấy thân dụ dỗ, đổi lấy Hứa Thất An giúp đỡ.
Bạch Cơ dùng giọng trẻ con non nớt nhất, nói ra lời nói hạ lưu nhất:
“Dạ Cơ tỷ tỷ lúc ở kinh thành, đã ngày ngày giao phối với Hứa Ngân la.”

Thì ra là lão nhân tình...
Hồng Anh bừng tỉnh đại ngộ, nghiêng đầu nhìn về phía Miêu Hữu Phương:
“Miêu huynh, chuyện là thế nào.”

Ta làm sao biết được, khi đó ta còn chưa theo hắn lăn lộn...
Miêu Hữu Phương nói:
“Đây là việc riêng của Hứa Ngân la, ta không tiện nhiều lời.”
...
Trong thùng tắm, ngâm ở trong nước lạnh lẽo, trong tay Hứa Thất An cầm bùa hộ mệnh, lấy nguyên thần truyền âm:
“Quốc sư, ta là Hứa Thất An.”

Ta là Hứa lang nàng yêu nhất cả đời đây.
Sau khi phát ra đoạn truyền tin này, tâm tình Hứa Thất An rất phức tạp.
Nhớ tới mấy nhân cách tạo thành bóng ma tâm lý thật lớn cho hắn, ví dụ như nhân cách Dục sắc tức là không, ví dụ như nhân cách Ái tâm thần thời khắc chuẩn bị đao chẻ củi.
Sau khi truyền tin, thật lâu không có đáp lại.
“Quốc sư, ta là Hứa Thất An, ta ở Nam Cương gặp nguy cơ sinh tử, cần gấp ngài giúp đỡ.”

Hứa Thất An vội vàng làm ra vẻ thê thảm.
Bùa hộ mệnh im lặng nằm ở lòng bàn tay hắn, không có bất cứ điều gì khác thường, Lạc Ngọc Hành giống như mất liên lạc.
Không, loại tình huống này, đối với Lạc Ngọc Hành mà nói, hẳn là ta ở Nam Cương phiêu đến mất liên lạc...
Hứa Thất An tự mình trêu chọc một câu.
“Quốc sư, ta là Hứa lang của nàng đây.”

Lạc Ngọc Hành vẫn không đáp lại.
Xem ra là thật sự không thể liên lạc được nàng!
Hứa Thất An rốt cuộc xác nhận, mình cùng dì nhỏ mất liên lạc rồi.
“Đầu tiên, có thể là khoảng cách giữa ta cùng quốc sư vượt qua khoảng cách bùa hộ mệnh có thể truyền đạt, giải thích thông tục chính là không có tín hiệu!”
Dù sao bùa hộ mệnh nghiêm khắc mà nói chỉ là một pháp thuật truyền âm của đạo môn, khẳng định tồn tại chênh lệch với pháp khí truyền âm chuyên nghiệp Ti Thiên Giám sản xuất.
“Tiếp theo, Lạc Ngọc Hành còn đang ở giai đoạn bế quan, nàng cách thiên kiếp càng ngày càng gần, tích tụ lực lượng ứng đối thiên kiếp là quan trọng nhất, nếu là đang bế quan, vậy ta không liên hệ được nàng cũng là bình thường.
Chỉ có thể chờ nàng nghiệp hỏa bên bờ cực hạn, tự mình xuất quan tới tìm ta.”

Nghĩ đến đây, Hứa Thất An có chút áy náy, chuyện thiên kiếp liên quan sống chết của Lạc Ngọc Hành, nàng phải dốc hết toàn lực đối mặt, lúc này, không tiện mang nàng sử dụng như công cụ người.
“Cuối cùng, Lạc Ngọc Hành còn ở trong quẫn bách sau khi chết về mặt xã hội không mặt mũi nào gặp ai, không muốn quan tâm hắn.”

Khả năng này không lớn, lấy tâm tính cùng thủ đoạn của dì nhỏ, vẻn vẹn chết về mặt xã hội vẫn là có thể chịu đựng nhỉ.
Lý Linh Tố cũng còn có mặt mũi còn sống, dì nhỏ chết về mặt xã hội chút vậy tính là gì...
Hắn có chút chột dạ nghĩ.
Dạ Cơ khoác lụa mỏng từ phía sau ôm lấy Hứa Thất An, cái cằm nhọn tì ở bả vai hắn, dịu dàng nói:
“Hứa lang, cầm một lá bùa làm chi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận