Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 191: Thanh long tự (2)

Tây giao Đại Phụng có một tòa Bạch Phượng sơn, từ cửa thành tây xuất phát, đi hơn nửa ngày là đến nơi. Đặt tên Bạch Phượng sơn là vì trong núi có một loại chim hoang dã màu trắng sống, đuôi rất dài, tựa như phượng hoàng, cho nên được gọi như vậy.
Nhưng hiện tại bạch phượng trên núi hầu như đã tuyệt tích, mà việc này phải nhắc tới Ti Thiên Giám oa. Hàng tháng một vị Ti Thiên Giám áo trắng đều chạy lên Bạch Phượng sơn hái thuốc, thuận tay bắt mấy con bạch phượng mang về gia nghiên cứu, phát hiện thịt bạch phượng có tác dụng tráng dương. . . .
Đi tới chân núi Bạch Phượng sơn, Lữ Thanh kiến thức rộng rãi nói tới chuyện này. Tống Đình Phong giật mình, do dự mở miệng:
"Đầu nhi, ta có một bằng hữu thân thể không tốt, ta muốn bắt cho hắn mấy con bạch phượng."
Mẫn Ngân la Mẫn Sơn trợn mắt nói:
"Đã là lúc nào rồi còn đòi đi bắt chim, chính sự quan trọng, nếu làm chậm trễ phá án, ai chịu trách nhiệm?"
Lý Ngọc Xuân nhíu mày không đáp. Hứa Thất An liền cười nói: "Lần này đến Bạch Phượng sơn, chủ yếu là tìm hiểu một câu chuyện năm xưa, cũng không phải thực khẩn cấp, ngươi nhớ đi sớm về sớm là được."
Mẫn Sơn vừa nghe, liền nghiêm mặt nói:
"Hứa đại nhân, hay là để ta đi cùng Tống Đồng la, cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau." Bắt con chim cũng muốn giúp đỡ lẫn nhau? Hứa Thất An liếc hắn một cái:
"Ngươi cũng có một người bằng hữu?"
Mẫn Sơn cảm giác toàn bộ nam nhân đều dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm mình. Mẫn Ngân la có chút gấp gáp, nửa ngày mới nói một câu: "Có tác dụng tráng dương không đều không quan trọng, chủ yếu là muốn nếm thử thịt loài chim sắp tuyệt chủng có mùi vị gì." Mọi người cười phá lên, Hứa Thất An cười xong cau mày nói: "Ta vừa rồi chỉ đùa một chút mà thôi, vụ án Tang Bạc này có bối cảnh phi thường phức tạp, ở kinh thành các ngươi đi đâu ta mặc kệ, trừ kinh thành, không được rời khỏi đơn vị." Dọc theo con đường mòn ngoằn nghèo, đám người tới chỗ chân núi, nơi này có một tòa đền thờ thật lớn, trên tấm biển viết ba chữ "Thanh long tự".
Thanh long tự không đến mức khách hành hương nhiều như mây, nhưng cũng không tính tiêu điều, ven đường ngẫu nhiên có thể thấy dân chúng các vùng xung quanh rủ nhau lên núi thắp hương. Bên ngoài đền thờ biên là một chiếc xe ngựa xa hoa, hơn mười hộ vệ ăn mặc giáp mũ đầy đủ đang đứng ở đó.
Chiếc xe này làm Hứa Thất An thấy rất quen mắt, chế tạo bằng cây lim tơ vàng, thân xe khắc họa hình ngọc phiến cùng lá vàng. Lúc trước khi hắn đi Giáo Phường Ti đã từng gặp chiếc xe ngựa này.
Chủ nhân xe ngựa còn từng kính nhờ Hứa Thất An ném thẻ vào bình rượu, dùng bốn trăm lượng hoàng kim thay đổi bồ đề thủ xuyến.
"Đúng rồi, Kim Liên đạo trưởng từng nói cô gái trong xe ngựa sẽ có một đoạn duyên phận với mình. . . . .
Sẽ là ai đây, cây lim tơ vàng chỉ dùng cho hoàng thất, xe ngựa Trưởng công chúa cùng nhị công chúa đều không như thế, chẳng lẽ là một quận chúa? Hoặc là, phi tử Hoàng đế?"
"Không không không, khẳng định không phải phi tử, đừng tự dọa bản thân."
Cho dù là phi tử, cũng phải là bác gái cấp bậc mỹ phụ mới được. . . .
Hắn ở trong lòng bổ sung một câu.
Buộc dây cương ngựa vào cọc gỗ bên ngoài đền thờ, để lại một người nhanh nhẹn thuộc phủ nha, một Đồng la trông ngựa mã, Hứa Thất An mang theo Đả Canh Nhân lên núi. Đi chưa được mấy bước, Hứa Thất An đã thấy dưới chân mềm nhũn, dẫm lên một túi thơm.
Hôm nay không kiểm tra bạc, mà chuyển sang kiểm tra túi thơm? Hắn cúi người nhặt lên, nắm ở bàn tay, hoa văn túi thơm phức tạp tinh tế, chắc chắn do người rất khéo tay làm ra, chất liệu sang quý, không phải con gái nhà giàu thì không sở hữu được. Túi thơm một mặt thêu chữ "Nam" màu vàng, một mặt còn lại thêu chữ "Chi".
Tết nút thiên thiên kết màu vàng đẹp mắt. Hứa Thất An ngửi được một mùi thơm dễ chịu, giống nước hoa, giống đàn hương, lại giống như mùi thơm cơ thể chỉ con gái mới có.
"Người phía trước, các ngươi đợi một chút. . . ."
Phía sau mọi người truyền đến một giọng điệu thanh thúy.
Một cô gái mặc áo choàng ngắn màu lam đuổi theo, thấy trang phục của Đả Canh Nhân cũng không sợ, chỉ vào túi thơm trong tay Hứa Thất An, nhẹ nhàng thở ra, nói:
"Cái này là của nương nương nhà chúng ta."
Nàng búi tóc kiểu nha hoàn, trên người vậy mà ăn mặc còn tốt hơn con gái nhà giàu. Hứa Thất An theo bản năng nhìn xe ngựa xa hoa phía chân núi:
"Nương nương nhà các ngươi?"
"Đừng hỏi nhiều, mau trả túi thơm cho ta."
Cô gái nói bằng giọng điệu rất kiêu ngạo.
"Túi thơm nào?"
Hứa Thất An đút túi thơm vào trong lòng.
"Ngươi. . . ."
Cô gái hung tợn trợn mắt lườm hắn một cái,
"Ngươi chờ đó cho ta."
Tiếp theo nàng nâng làn váy, dọc theo thềm đá chạy bình bịch xuống, Hứa Thất An không đi tiếp, dừng lại tại chỗ, nhìn nàng tới gần xe ngựa, không biết nói gì với người trong cửa sổ.
"Ninh Yến, đừng gây chuyện, đó là xe ngựa chuyên dụng của hoàng thất."
Lý Ngọc Xuân nhíu mày nói.
Hứa Thất An chỉ là phụng chỉ tra án, ở trong lòng Xuân ca, hắn vẫn là cấp dưới của mình. Xuân ca không hi vọng Hứa Thất An đang tra án lại gây thêm chuyện khác, như vậy cho dù tương lai lập công chuộc tội, đắc tội người không nên đắc tội, cố gắng hiện tại liền uổng phí. . . . .
Ngươi không hiểu, nàng có duyên với ta! Hứa Thất An lắc đầu, không giải thích, vẫn chú ý động tĩnh bên xe ngựa.
Kết cục làm cho Hứa Thất An thất vọng, hắn mơ hồ thấy cửa kính xe mở ra một khe hở, người ở bên trong tựa như đang nhìn kỹ hắn. Cách quá xa, hắn cũng không biết tình hình trong xe thế nào.
Cửa kính xe rất nhanh đóng kín.
Vài giây sau, xe ngựa chậm rãi chuyển động, càng lúc càng xa. Xem ra duyên phận chưa tới. . .
Hứa Thất An phun ra một hơi:
"Đi thôi, đi gặp chủ trì Thanh long tự." . . . . .
Một đám mặc trang phục Đả Canh Nhân vào trong chùa, lập tức làm một vị chấp sự tới tiếp đãi. Vị chấp sự này là một hòa thượng béo khuôn mặt tròn trịa, tràn ngập vẻ hiền lành, tuổi chừng hơn bốn mươi, hai tay chắp lại:
"Bần tăng là giam viện Thanh long tự, pháp danh Hằng Thanh, mấy vị đại nhân mời vào bên trong."
Hắn dẫn đám người Hứa Thất An vào tự, nhiệt tình giới thiệu lịch sử Thanh Long tự, tự xưng là truyền thừa chính tông từ tây phương, trong chùa tu phật pháp đại thừa, cung phụng là Phật Đà.
Ánh mắt Hứa Thất An đảo qua xung quanh, khoát tay:
"Gọi phương trượng các ngươi ra đây, bản quan có việc muốn hỏi."
Thanh long tự là tòa chùa miếu duy nhất thờ phật trong địa phận của kinh thành Đại Phụng, đúng như lời vị chấp sự này, truyền thừa là phật pháp đại thừa tây phương.
Trước khi đến Hứa Thất An đã sớm tìm hiểu tin tức, phương trượng Thanh long tự là ngũ phẩm luật giả, so với bất kì ai trong bọn hắn đều giỏi đánh đấm hơn.
Nhưng Hứa Thất An không chút lo lắng, bởi vì hệ thống phật môn giai đoạn đầu không am hiểu chiến đấu, ngoại trừ bát phẩm võ tăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận