Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 197: Hoài Khánh: Ta và Lâm An ngươi chỉ có thể chọn một (2)

Trưởng công chúa lập tức nói:
"Bỏ trốn thì bỏ trốn, vì sao phải đánh cắp pháp khí?"
Nữ nhân này quả nhiên thông minh, lập tức chỉ ra điểm mấu chốt của vấn đề.
Hứa Thất An nói:
"Việc này còn chờ kiểm chứng, chuyện này cần nhờ Trưởng công chúa hỗ trợ."
"Ta?"
Lông mày tinh xảo nhíu lại, nàng có chút bất ngờ.
"Điện hạ biết Bình Dương quận chúa không?"
Hứa Thất An đơn giản nói một câu, lại như sấm sét nổ vang trong đầu Trưởng công chúa, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng lần đầu lộ ra vẻ cảm xúc kịch liệt rung động.
"Việc này là thật sao?"
Thanh âm của nàng hơi run run, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Thất An.
"Đây là Bàn Thụ phương trượng của Thanh Long tự tiết lộ cho ty chức, là thật hay giả, tra xét mới biết được."
Giả thiết lớn mật cần cẩn thận chứng thực, không có chứng cớ, hắn không dám một mực chắc chắn. Hoài Khánh công chúa nửa ngày không nói gì, đại sảnh lâm vào im lặng, cuối cùng, nàng khe khẽ thở dài:
"Bình Dương là con gái Dự Vương, cũng là đường muội bản cung.
Ngươi hẳn đã gặp Tam ca của ta, hắn luôn tự cho mình là người đọc sách, khác với hoàng huynh hoàng muội còn lại, ân sư vỡ lòng của Tam ca là Dự Vương thúc.
"Vương thúc là một người đọc sách bác học đa tài, từng theo học đại nho Trương Thận ở trường, tinh thông binh pháp, từng làm quan tới chức Binh bộ Thượng Thư, thậm chí có lời đồn, hắn đã vào các, làm chức thủ phụ."
Điều đó là không có khả năng. . . .
Hứa Thất An không tin, nội các không phải chỉ người đọc sách mới có thể vào, hơn nữa, quyền lực thủ phụ còn lớn hơn Ngụy Uyên, Nguyên Cảnh Đế yên tâm để cho một thân vương đảm nhiệm chức thủ phụ?
Nhưng Hứa Thất An biết mình không rõ lịch sử, cũng chưa hiểu hết thế cục triều đình, không trực tiếp phản bác.
"Sau lưng Dự Vương thúc có có tập đoàn huân quý, lấy huân quý điều khiển nội các, trước kia từng có tiền lệ như vậy. Không phải quá bất ngờ."
Hoài Khánh công chúa kiên nhẫn giải thích:
"Đại Phụng quốc lập nước đến nay, huân quý dần dần bị phụ thuộc triều đình, sớm không còn năng lực giữ chức thủ phụ."
Cho nên, Dự Vương là người được đám người huân quý kia đẩy ra để chống đỡ mặt mũi?
Sau lưng là đấu tranh giữa tập đoàn quan văn cùng tập đoàn huân quý?
Các ý niệm lóe lên trong đầu Hứa Thất An.
Hoài Khánh công chúa tiếp tục nói:
"Dự Vương phi là một tài nữ rất giỏi, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, chỉ kịp sinh cho Vương thúc một người con gái.
Vương thúc là người nặng tình, đến nay còn chưa lập Vương phi khác, coi đứa con gái vợ mình lưu lại như bảo bối quý giá nhất.
"Nhưng hơn một năm trước, Bình Dương đột nhiên mất tích, lúc ấy phụ hoàng xuất động cấm quân tìm tòi cả thành, thuật sĩ Ti Thiên Giám có hơn phân nửa ra tay, nhưng đều không tìm được Bình Dương.
"Chuyện này mang tới đả kích rất lớn cho Dự Vương, không quá bao lâu liền nằm trên giường không dậy nổi, sầu bi lâu ngày thành bệnh, thuật sĩ Ti Thiên Giám cũng bó tay, bởi vì tâm bệnh là bệnh nan y."
Hứa Thất An vừa ăn vừa tiêu hóa tin tức kinh thiên.
Cấm quân tìm khắp thành, thuật sĩ Ti Thiên Giám phối hợp vẫn không tìm ra Bình Dương quận chúa ở đâu. . . . .
Nghĩa là đã sử dụng món pháp khí kia che lấp khí tức, bằng không rất khó mang theo Bình Dương quận chúa rời khỏi địa phận kinh thành.
Khó trách Hằng Tuệ muốn trộm pháp khí, thì ra là thế. Hai người im lặng một thời gian rất lâu, đều tự hỏi trong lòng. Sau một hồi, Hoài Khánh công chúa thở dài một tiếng:
"Ngươi tiếp tục tra xét, nếu gặp được phiền toái không thể vượt qua thì cứ tới tìm ta." Hứa Thất An gật đầu.
"Đúng rồi, nghe nói hôm qua Lâm An đi tìm ngươi?"
Hứa Thất An phát hiện đồng tử công chúa điện hạ lập tức u ám hơn rất nhiều.
Lời này sao nghe cứ như là: ngày hôm qua bạn gái cũ tới tìm ngươi đúng không? Hứa Thất An bất đắc dĩ nói:
"Đúng vậy, Lâm An công chúa muốn ta quy thuận nàng, làm trâu làm ngựa cho nàng. Còn ban cho một khối ngọc bội ở thắt lưng."
Công chúa điện hạ mặt mày không chút thay đổi:
"Vì sao không cự tuyệt nàng?"
Hứa Thất An cười khổ nói:
"Lâm An công chúa nói, nếu ta không đáp ứng, nàng liền hô to phi lễ."
Lý do này đủ rồi chứ?
Tỷ muội hoàng gia các ngươi ép ta, ta chỉ là một con tôm con cá nhỏ, nào có biện pháp gì. Hứa Thất An cho rằng Trưởng công chúa là một cô gái am hiểu đạo lý, khoan dung trưởng thành, sẽ không bởi vì chút việc nhỏ này mà truy cứu tới cùng. Kết quả là. . . .
Trưởng công chúa không lưu tình chút nào vạch trần:
"Với sự thông minh của ngươi, hẳn là có thể nhìn ra loại uy hiếp đó chỉ là phô trương thanh thế."
Nữ nhân này bề ngoài có vẻ lạnh lùng, nhưng nội tâm thật ra rất bá đạo. . . .
Hứa Thất An kinh ngạc nhìn Trưởng công chúa, nhanh chóng cúi đầu:
"Ty chức rõ ràng, ty chức lập tức trả lại ngọc bội cho Lâm An công chúa, đoạn tuyệt quan hệ với nàng. Từ nay về sau, chỉ nguyện trung thành với điện hạ."
Ta thề, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt cùng Phiếu Phiếu, chỉ làm trâu làm ngựa cho ngươi! Trưởng công chúa hài lòng gật gật đầu. Lúc này, thanh âm náo loạn từ bên ngoài truyền đến.
"Nhị công chúa, ngươi, ngươi không thể vào trong. . . ."
"Cút!"
Tiếng thét chói tai cùng tiếng giằng co vang lên, một bóng người mặc quần đỏ xâm nhập đại sảnh, Lâm An công chúa mặt trứng ngỗng mắt hoa đào nhìn lướt qua trong phòng, quả nhiên thấy con chó trung thành của mình lại định liếm chủ nhân tiền nhiệm.
Nhất thời giận tím mặt, lông mày dựng thẳng, ánh mắt trợn to, cả giận nói:
"Cẩu nô tài, ngươi dám phản bội bản cung, ngươi quên mình là người của ai sao?"
Hứa Thất An kêu rên trong lòng một tiếng, theo bản năng nhìn về phía Trưởng công chúa, hi vọng nàng ra mặt nói chuyện thay mình. Ai ngờ Trưởng công chúa lại tựa như cười mà không phải cười nhìn hắn, ánh mắt giống như đang nói: Chọn một người đi.
Hứa Thất An cảm thấy thực bất đắc dĩ!
Ngày hôm qua nhận ngọc bội của nhị công chúa, đã nghĩ tới có thể sau này sẽ gặp tình huống này. Chỉ là không ngờ báo ứng đến nhanh như vậy. Loại tình huống này nếu phát sinh ở đời trước, nhiều lắm chỉ là một câu: trẻ con mới lựa chọn!
Sống chết cũng phải giữ cả hai bằng được.
Nhưng tại thời cổ đại, làm không tốt có khi sẽ phải rơi đầu.
"Ty chức tới đây để hỏi thăm Trưởng công chúa về vấn đề có liên quan đến án tang bạc."
Hứa Thất An khom người ôm quyền với Phiếu Phiếu, ám chỉ mình là có chuyện công quấn thân. Nhưng hắn đánh giá cao chỉ số thông minh của nhị công chúa, hoặc là xem nhẹ sự tùy hứng cùng điêu ngoa của nàng, nàng hừ lạnh nói:
"Vậy sao ngươi không đến hỏi thăm ta?!"
Hoài Khánh công chúa vừa nghe vậy, lập tức cười lạnh:
"Ưu điểm lớn nhất của Lâm An chính là tự tin."
Kẻ ngốc cũng có thể nghe ra sự châm chọc.
Trưởng công chúa thay mình tiếp nhận hỏa lực. . . .
Hứa Thất An nhẹ nhàng thở ra, các ngươi náo loạn tiếp đi, cứ coi ta như vô hình là được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận