Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 198: Mọi việc đều thuận lợi (1)

Nhị công chúa có mâu thuẫn với tỷ tỷ, trước đây đánh nhau, đến bây giờ tranh đấu gay gắt, chưa từng ngừng lại.
"Hoài Khánh, Hứa Thất An là người của ta, hắn thu ngọc thắt lưng của ta, đã đáp ứng làm việc cho ta."
Nhị công chúa hai tay chống nạnh, lạnh lùng cười một tiếng:
"Chim khôn tìm cành mà đậu, chứ ai mà chịu thứ nhỏ nhen như vậy. Muốn con ngựa chạy, lại không cho con ngựa ăn cỏ. Ta là hào phóng hơn ngươi."
Trưởng công chúa không nói lời nào, nàng đi đến bên cạnh Hứa Thất An, mắt đẹp hung hăng lườm Hứa Thất An một cái, tiếp theo tuyên bố chủ quyền:
"Ngươi muốn dùng người của ta, cũng được, nhưng phải được ta đáp ứng trước. Hôm nay bản cung tâm tình không tốt, không muốn cho ngươi sai bảo người của ta."
Hoài Khánh công chúa uống ngụm trà, cười dài không nói lời nào, bộ dáng không chút lo lắng. Nhị công chúa ghét nhất là tư thế này của nàng, con ngươi trợn mắt lườm nàng một cái, sau đó nói với Hứa Thất An:
"Còn không mau đi cùng bản cung!"
Hứa Thất An không nhúc nhích, không nhìn nhị công chúa cũng không nhìn Trưởng công chúa: "Hai vị điện hạ, ty chức là Đả Canh Nhân, chỉ thề trung thành với bệ hạ."
"Câm miệng!"
Hai vị công chúa đồng thời lên tiếng. ". . . ."
Hứa Thất An đã hiểu được, mâu thuẫn của hai vị hoàng nữ lớn như vậy, không thể dễ dàng hóa giải, Phiếu Phiếu công chúa thích gây sự, Trưởng công chúa cường thế bá đạo hoan nghênh tất cả lời khiêu chiến.
Hắn chỉ là một con chó nhỏ hèn mọn đang liếm chân giữa hai người. Cái này giống như hai vị thiên kim tiểu thư tranh giành đồ chơi, sau đó để đồ chơi tự mình lựa chọn theo ai. Cảm nhận ánh mắt của hai vị công chúa ném tới, Hứa Thất An thở ra một hơi, nhìn về phía Lâm An: "Nhị công chúa thứ lỗi, ty chức còn có chuyện công cần thương lượng cùng Trưởng công chúa."
Nói rất uyển chuyển, nhưng thật ra đã tỏ rõ thái độ, hắn lựa chọn Trưởng công chúa. Nhị công chúa bỗng nhiên cắn môi, cặp mắt hoa đào đã có sương mù ẩn hiện, nhìn Hứa Thất An một cái thật sâu rồi quay đầu bước đi.
Nàng lại thua rồi, lại một lần nữa mất hết mặt mũi vì Hoài Khánh, đối phương chỉ là kiêu ngạo ngồi một chỗ, cũng làm tiểu Đồng la không dám trái ý.
Lâm An công chúa tâm cao khí ngạo chưa từng tủi thân và uất ức như vậy, cũng chưa từng thất bại như vậy.
Nàng không trực tiếp khóc đã là rất mạnh mẽ.
Hứa Thất An làm như không thấy nhị công chúa rời khỏi, dùng giọng điệu bình tĩnh trao đổi với Trưởng công chúa vài câu, bỗng nhiên sờ ngực, như là nhớ tới cái gì, bất đắc dĩ cười nói:
"Ai da, ngọc bội còn chưa trả lại cho nhị công chúa, ty chức cáo lui được không?"
Trưởng công chúa tâm tình không tệ, "ừm" một tiếng, có vẻ rất êm tai. Hứa Thất An chậm rãi rời đi, hỏi thị vệ trông cửa:
"Nhị công chúa đi đâu rồi?"
Thị vệ chỉ cho hắn một cái phương hướng.
Hứa Thất An giống như con chó thoát dây cương, bước nhanh đuổi theo, vài phút sau, hắn đã thấy bóng người đỏ rực của nhị công chúa, dẫn theo hai cung nữ, bước chân nhanh chóng, vai mơ hồ run run.
"Nhị công chúa xin dừng bước."
Hứa Thất An đuổi theo, hô to một tiếng.
Lâm An công chúa nghe được, không thèm phản ứng lại, ngược lại đi nhanh hơn, eo nhỏ chuyển động, làn váy bay lên.
Hứa Thất An bước nhanh theo, ngăn ở trước mặt Lâm An công chúa, còn chưa kịp mở miệng đã sửng sốt hỏi:
"Điện hạ khóc rồi?"
Năng lực thừa nhận quá kém. . . .
Lâm An công chúa lập tức quay đầu đi chỗ khác, cho hắn thấy một bên mặt xinh đẹp, dùng giọng lạnh như băng nói:
"Cẩu nô tài, ngươi đi theo bản cung làm gì, muốn mưu đồ gây rối sao?"
Đôi mắt của nàng sưng đỏ, hai má tuyết trắng còn lưu lại một chút nước mắt, vừa rồi rõ ràng tủi thân và uất ức quá mà bật khóc.
Nhưng, ngược lại cặp mắt hoa đào kia càng phát ra vẻ đẹp mê người. Hứa Thất An thấy Lâm An công chúa không đi nữa, cũng không gọi người, nhất thời vui vẻ, cảm thấy chuyện này còn có đường lui, trịnh trọng nói:
"Ty chức trung thành và tận tâm với điện hạ, tuyệt đối không dám nói dối nửa lời." Lâm An công chúa mạnh mẽ xoay người, cười lạnh hỏi:
"Hứa Thất An, ngươi coi bản cung là trò đùa sao?"
Con chó trung thành của Hoài Khánh thì ra là loại sống hai mặt, còn muốn chân đứng hai thuyền, thật đáng giận.
Nếu không phải tài thơ ca của hắn quá giỏi, lại được Hoài Khánh nhìn trúng, mình còn lâu mới thèm quan tâm loại nam nhân thối này.
Hình tượng của Hứa Thất An trong lòng Lâm An công chúa đã kém tới cực điểm.
"Có lẽ ở trong mắt nhị công chúa, ty chức là một tên vô liêm sỉ mọi việc đều thuận lợi."
Hứa Thất An thở dài:
"Ty chức không thể phản bác, ngọc bội này mời công chúa thu hồi, ngọc bội tốt như vậy, chớ để nó chôn cùng ta."
Nhị công chúa đã chán ghét Hứa Thất An, đang muốn thu hồi ngọc bội, nghe được một câu cuối cùng, ngẩn người hỏi:
"Ngươi nói cái gì?"
Hứa Thất An không đáp, cúi đầu vuốt ve ngọc bội, nói:
"Nhị công chúa hào phóng, ty chức chưa bao giờ được đại nhân vật ban ngọc bội thắt lưng cho, nên vạn phần cảm động, nhị công chúa đã chủ động đến vậy, ty chức còn từ chối thì thật sự là loại người không biết tốt xấu." Hắn buồn bã thở dài, một lần nữa đưa ngọc bội tới:
"Có khả năng ta và nhị công chúa không có duyên phận, mời thu hồi lại."
Khuôn mặt nhị công chúa hơi biến đổi, nhưng cũng không tha thứ cho hắn, dù sao là công chúa được Nguyên Cảnh Đế sủng ái nhất, lời a dua nịnh hót nàng đã nghe nhiều.
Chỉ là ánh mắt nam nhân này thật chân thành, giọng điệu cũng rất thành khẩn, nhị công chúa nguyện ý nghe hắn giải thích một lần, hỏi:
"Ngươi vừa rồi nói chôn cùng là có ý gì?"
Hứa Thất An cười khổ nói: "Ta vốn tưởng rằng nhị công chúa hẳn là đã tra xét quá khứ của ta. . . ." Thật đúng là mình không làm chuyện này. . . . Lâm An công chúa chột dạ, chợt nhớ tới cái gì, kinh ngạc hỏi:
"Tội chém eo?"
Ngày đó Hoài Khánh tiến cử hắn, Lâm An cũng có mặt.
Nghe Hoài Khánh nói, hắn là vì rút đao chém thượng cấp, bị phán xử hình phạt chém eo. . . .
Lâm An công chúa mấp máy bờ môi đỏ mọng, nhân cơ hội lau nước mắt, giọng điệu thoáng nhu hòa hơn, nhưng vẫn còn chút tức giận, hừ lạnh hỏi:
"Cái đó thì có quan hệ gì với Hoài Khánh?"
"Trưởng công chúa rất tò mò đối với án tang bạc, hi vọng nắm giữ tình huống mới nhất, nàng nói chỉ cần ta đúng giờ báo lại, liền đáp ứng sau khi vụ án kết thúc, mặc kệ ta có thể lập công chuộc tội không, nàng đều sẽ thay ta cầu tình với bệ hạ."
Hứa Thất An chân thành nhìn nhị công chúa:
"Ty chức đã nghĩ, nhị công chúa đối đãi chân thành, nhưng ta là một tội nhân, không thể báo đáp ơn thưởng thức của nhị công chúa, vì thế đã đáp ứng Trưởng công chúa, đợi sau khi thoát tội, lại nguyện làm trâu làm ngựa cho điện hạ."
Nếu chân thành có thể biến thành đồ thật, thì số lượng chân thành trong mắt Hứa Thất An tựa như biển cả, làm cho nhị công chúa mềm lòng hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận