Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 203: Hứa Thất An: Thẩm thẩm, ngươi muốn dùng hoàng kim đánh mặt, hay là tơ lụa đánh mặt? (2)

Trừ khi để chúng nó có được tư tưởng độc lập, nhưng đây là chuyện không có khả năng.
Tuy đàn ông có hai cái đầu, nhưng lại chỉ có một bộ óc.
Cái đầu còn lại còn không xứng có được bộ óc, huống chi là những bộ phận khác.
Nếu bộ phận khác có được tư tưởng, ngón tay sẽ nói: ta từng bước lên núi cao, cũng từng ngã vào đáy vực sâu.
Miệng nói, ta rõ ràng chỉ dùng để để ăn cơm, vậy mà lại bắt ta phải liếm người khác.
Tiểu lão đệ nói, ta từng xâm nhập hang hổ, bảy vào bảy ra, chiến đấu hăng hái đẫm máu.
Cũng từng vô ý rơi vào miệng hổ, hộc máu đào thoát.
Nghĩ một hồi, Hứa Thất An cảm thấy hoang đường, lại cảm thấy buồn cười.
Ngụy Uyên đánh giá hắn, nhận thấy được vẻ mặt biến hóa rất nhỏ, lắc đầu nói:
"Phương pháp tu hành cụ thể, chờ cảnh giới của ngươi đủ sẽ tự biết được càng nhiều, bây giờ nghĩ nhiều chỉ tăng thêm sầu lo.
"Tốt rồi, ngươi ở chỗ này dùng đan dược, ta xem thử Kim Đan có thể trợ giúp ngươi lấp đầy khí cơ đan điền không.
Không phải mỗi người đều có công hiệu bậc này, ta phán đoán như vậy vì căn cứ theo tư chất của ngươi, nhưng được hay không phải chờ mới biết được."

Ngụy Uyên có một chút chờ mong.
Hứa Thất An "ừm" một tiếng, mở ra hộp gấm, dùng Kim Đan.
Hắn dùng sức cắn nát đan dược, nuốt vào trong bụng, vài giây sau, phần bụng bắt đầu nóng lên, như là nổi lên một đám lửa.
Lửa đốt dạ dày, mơ hồ có xu hướng vượt qua cực hạn chịu đựng của nó.
Không dám chậm trễ, Hứa Thất An khoanh chân xếp bằng, vận chuyển chân khí theo một vòng chu thiên, dẫn nhiệt lực tuần hoàn khắp cơ thể.
Vù vù. . . .
Trong phòng trà vang lên những tiếng hít thở vừa dài vừa mạnh, giống như có thú vật đang phun ra nuốt vào.
Ngụy Uyên híp mắt, lẳng lặng quan sát Hứa Thất An.
Một giờ sau, Hứa Thất An cảm giác vị bộ nhiệt độ biến mất, khí cơ tràn đầy toàn thân, trạng thái tốt chưa từng có.
Hiện tại, dù đối phương có là Đồng la sở hữu pháp khí hộ thể, mình cũng có thể một đao chém giết Luyện Thần Cảnh Ngân la. . . .
Hứa Thất An vui sướng cảm nhận biến hóa bản thân. "Không sai, ngươi quả nhiên là thiên tài võ đạo khó gặp."

Ngụy Uyên khen ngợi.
Hắn đứng dậy, lấy ra từ giá sách một bức họa quyển cùng một quyển sách bìa bạc đã sớm chuẩn bị tốt, đưa cho Hứa Thất An
"Bên trong đó ghi lại pháp môn quan tưởng, ngươi học theo là được.
Bức họa này chính là thứ ngươi muốn xem."

Hứa Thất An mở ra họa quyển, trong đó vẽ một người khổng lồ đầu đội trời, chân đạp địa đất, thần thái của hắn, hoa văn thân thể của hắn, đều vẽ lại rõ ràng.
Nhưng cái làm người ta rung động là khí thế bá đạo trên đánh cửu thiên, chân đạp Cửu U, giống như trên đời không gì có thể làm hắn sợ hãi.
"Pháp quan tưởng sẽ ảnh hưởng tâm cảnh võ giả, loại tinh thần này là do họa sĩ đưa vào tranh.
Ta chọn hồi lâu, cảm thấy cái pháp tướng này là thích hợp với ngươi nhất."

Ngụy Uyên không quên dạy bảo tri thức cho hắn.
Hứa Thất An như lấy được chí bảo, thu lấy quyển sách cùng họa quyển, thử hỏi:
"Ngụy Công, ta có thể chia sẻ cho người khác cùng xem không? Ừm, hắn là Nhị thúc của ta."

Hắn cảm thấy ở trước mặt Ngụy Uyên, thẳng thắn thành khẩn là tốt nhất, không thể chơi đùa thủ đoạn nhỏ, bởi vì nhất định không thể gạt được hoạn quan trí tuệ gần như yêu nghiệt này.
"Ngươi chỉ cần ba tháng sau trả lại họa quyển là được, trong thời gian đó ngươi dùng làm gì, đưa cho người nào, ta không quan tâm."

Ngụy Uyên nói xong, bèn nhắc nhở:
"Mỗi một bức vẽ pháp tướng đều có giá trị khó lòng đong đếm, Nếu làm hư hao, nửa đời sau ngươi sẽ không còn bổng lộc."
Nhất thời, Hứa Thất An cảm thấy bức tranh này nóng muốn bỏng tay.
Bịch bịch bịch. . . .
Tiếng bước chân từ cửa cầu thang truyền đến, Nam Cung Thiến Nhu mang theo vẻ mặt âm trầm tiến vào, ánh mắt dừng lại ở đồ vật trên tay Hứa Thất An một chút, sau đó hắn cúi người đến bên tai Ngụy Uyên thấp giọng nói gì đó.
"Đã biết."

Ngụy Uyên phun ra một hơi, mặt không chút thay đổi:
"Lúc chơi cờ hắn đã ám chỉ ta.
Hoàng đế của chúng ta có thể dễ dàng tha thứ tham quan, nhưng không thể dễ dàng tha thứ người khác khiêu chiến quyền uy của hắn."

Gián điệp hắn xếp vào trong hoàng cung bị chém ba người.
Hứa Thất An hiểu tình thế, ra vẻ như không nghe thấy.
Ngụy Uyên cười nói:
"Lại đợi thêm một thời gian, bệ hạ sẽ ban cho ngươi hoàng kim, tơ lụa, rất nhanh thôi."

Lúc hoàng hôn, trong cung đưa tới hoàng kim cùng tơ lụa Nguyên Cảnh Đế ban cho, một ngàn lượng hoàng kim khoảng chừng sáu mươi cân, đặt ở trong một cái rương lớn.
Năm trăm xấp tơ lụa, một xấp bốn trượng, chất đầy hai xe ngựa.
Lúc này đang là giờ hành chính, Đả Canh Nhân trong nha môn còn chưa đi, kinh ngạc nhìn nhóm xe ngựa từ trong cung tiến vào nha môn.
Thu được bẩm báo, Hứa Thất An vui vẻ rạo rực ra ngoài nghênh đón, sau khi giao tiếp, đương sai trong cung điều khiển xe ngựa đã trống rỗng rời đi.
Hứa Thất An kêu gọi đám người Tống Đình Phong hỗ trợ khuân vác, mang hoàng kim cùng tơ lụa lên xe ngựa mượn từ nha môn.
"Ninh Yến, ngươi phát đạt rồi."

Tống Đình Phong vui sướng, nhìn mà thèm thuồng, dùng sức đánh bả vai Hứa Thất An:
"Ta mặc kệ, chi phí ở Giáo Phường Ti tháng sau đều do ngươi trả."
Hứa Thất An nhìn Lữ Thanh, cả giận nói:
"Nói hươu nói vượn, ta xưa nay nổi tiếng nổi tiếng là trai ngoan, sao có thể tới mấy nơi ong bướm đó."

Nói xong, hắn mở thùng, lấy ra bốn thỏi vàng, đưa cho Lý Ngọc Xuân, Mẫn Sơn cùng Dương Phong, nói:
"Các ngươi cầm lấy cho các huynh đệ một phần."

Tiếp theo, lại vứt cho Lữ Thanh một thỏi, cười nói:
"Lữ Bộ đầu, đừng từ chối."

Lữ Thanh gật gật đầu.
Người tập võ đúng là sảng khoái! Hứa Thất An nở nụ cười.
"Đa tạ Hứa đại nhân."

Mười hai Đồng la, sáu người phủ nha nhanh nhẹn mừng rỡ như điên hô to.
Đám Đả Canh Nhân đứng nhìn từ xa cực kì hâm mộ, hận không thể gia nhập đoàn đội của Hứa Thất An.
Một thỏi hoàng kim nhìn có năm lượng, đổi thành bạc trắng chính là bốn mươi lượng, phất tay liền thưởng ra một trăm sáu mươi lượng, thượng cấp nào hào phóng như vậy?
"Phần khen thưởng này là. . ."

Lý Ngọc Xuân hỏi.
"Vì lúc ở hoàng thành ta cứu Lâm An công chúa, nên bệ hạ ban cho.
Ừm, cụ thể thì không tiện kể."

Hứa Thất An trả lời.
Không phải vì tiến triển án Tang Bạc mà ban tặng sao?
Mọi người sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy có chút nóng tay, có chút quý giá.
Bọn họ vốn tưởng rằng bệ hạ vui sướng vì tiến độ vụ án Tang Bạc, nên mới thưởng Hứa Thất An.
Hứa Thất An khoát tay:
"Mấy ngày nay các vị vất vả rồi, bản quan sẽ không bạc đãi đồng nghiệp."

Lữ Thanh cười cười, quét mắt nhìn mọi người phủ nha phía sau, cùng với các Đồng la, phát hiện vẻ mặt bọn họ có biến hóa rất nhỏ.
Nàng vui vẻ nở nụ cười.
Hứa Thất An nhìn xung quanh, nói:
"Thải Vi cô nương ở đâu?"
"Chắc là về Ti Thiên Giám rồi."

Không, nàng nhất định lại phong lưu khoái hoạt ở tửu lâu nào đó rồi. . . .
Hứa Thất An nói thầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận