Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 209: Kết nối tình cha con (1)

"A cha, hình như xảy ra chuyện gì đó."
Mạc Tang Điếm Cước nhìn ra xa, thấy phía trước có chút dị thường, Thiên Cổ Bà Bà bắt lấy cổ tay muội muội, lớn tiếng quát hỏi. Thủ lĩnh Lực Cổ Bộ bình tĩnh gật gật đầu, từ thanh âm có thể nhìn ra thể chất hắn rất khỏe mạnh:
"Ta đi xem."
"Thiên Cổ Bà Bà, làm sao vậy."
Lệ Na nghe thấy thanh âm của cha, quay đầu, thấy được một người đàn ông trung niên thân thể cao lớn, cơ bắp cứng rắn như nham thạch, khuôn mặt tràn ngập vẻ kiên cường đi tới. Hắn thân cao chừng 9 thước, như hạc trong bầy gà, so với những người cổ tộc xung quanh phải cao hơn hai cái đầu, cánh tay lớn hơn cả vòng eo Lệ Na.
- Tác giả chú thích : ở phương Bắc thời cổ, một thước chừng 29,6 đến 31,1 xăng ti mét. 9 thước chừng 2,7 mét. Hết chú thích.
Trong lúc bước đi cũng mang tới cảm giác cực kì áp lực.
Thiên Cổ Bà Bà dáng người hơi còng, so sánh với vị này thì chẳng khác gì một đứa nhỏ.
Thiên Cổ Bà Bà ngẩng đầu, hơi vuốt cằm, rất nhanh tầm mắt trở lại trên người Lệ Na, run giọng nói:
"Nha đầu, ngươi nói đi, bà bà còn đang chờ đây."
Bà bà có chút gấp gáp. . . .
Nàng làm sao vậy, cũng muốn giống như số 3 mỗi ngày nhặt bạc sao? Phản ứng kịch liệt của Thiên Cổ Bà Bà làm cho có chút không thích ứng được. Thiên Cổ Bà Bà không chịu đi nữa, đội ngũ to lớn cũng dừng lại. Đám người tinh anh Thiên Cổ Bộ đều đưa ánh mắt nhìn về phía Lệ Na.
Những người bộ lạc khác thì ghé đầu nghiêng tai hỏi thăm, còn chưa biết bên này đã xảy ra chuyện gì. Thiên Cổ Bà Bà quay đầu, nói với một người phía sau: "Đi thông báo thủ lĩnh các bộ, chuẩn bị nghỉ ngơi hồi phục. Nha đầu, đến đây, chúng ta sang một bên nói chuyện. . . . Long Đồ, không cho ngươi đi theo." Thủ lĩnh được gọi là Long Đồ của Lực Cổ Bộ dừng bước chân, im lặng nhìn con gái được Thiên Cổ Bà Bà đưa tới nơi xa. Thủ lĩnh ngũ bộ khác hội tụ lại, đi đến bên cạnh Long Đồ, đứng cạnh hắn cùng nhìn ra một già một trẻ đang dần rời xa. "Long đồ, làm sao vậy?" Thủ lĩnh Lực Cổ Bộ lắc đầu: "Các ngươi nên hỏi người Thiên Cổ Bộ." Đám thủ lĩnh đều nhìn về phía sau.
"Lệ Na chỉ là nói đùa cùng bà bà một câu, ai ngờ bà bà kích động như vậy." "Nói gì?" "Lệ Na có một người bằng hữu, mỗi ngày nhặt bạc." ". . . ." . . . . . Thiên Cổ Bà Bà giơ cây đuốc, đi vào dưới tàng cây, nơi này đã cách nhóm người kia rất xa, chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa nhỏ bé. Trên bầu trời, mặt trăng trắng nõn có hình bán nguyệt, ánh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt già nua mọc đầy nếp nhăn của Thiên Cổ Bà Bà, nàng lúc này đã không còn nôn nóng cùng kích động giống lúc nãy, hết thảy đều bình tĩnh lại.
"Nha đầu, nói cụ thể với bà bà, mọi chuyện rốt cuộc là sao?"
Lệ Na hé miệng, nói:
"Ta gần đây mới kết bạn với một vị bằng hữu, hắn nói hắn có một người bằng hữu, luôn mỗi ngày nhặt bạc, vì thế cảm thấy buồn rầu, không rõ ràng lý do vì sao."
Thiên Cổ Bà Bà híp mắt, hỏi thêm:
"Nhặt bạc như thế nào, có tổng cộng bao nhiêu?
Trừ nhặt bạc còn có đặc thù gì khác? Không chuyện gì là toàn vẹn, ngươi nói rõ ràng cho ta nghe."
Lệ Na có chút ngây thơ gãi gãi đầu, ra vẻ xin lỗi:
"Cái này thì ta không biết, dù sao chỉ là bằng hữu của bằng hữu, nhưng nghe số 3. . . nghe bằng hữu ta nói thì, hình như chỉ cần nhặt bạc là có thể sống cuộc đời ấm no giàu có."
Lệ Na hỏi thăm bà bà là vì lòng hiếu kỳ, nghĩ rằng Thiên Cổ Bộ có thể quan sát vạn vật, biết rất nhiều chuyện, liền thuận miệng hỏi xem.
Loại chuyện mỗi ngày nhặt bạc này, ai mà không hiếu kỳ?
"Người kia ở nơi nào?"
Số 3 ở kinh thành Đại Phụng, bằng hữu của hắn hẳn là cũng ở nơi đó. . . . Lệ Na không quá xác định:
"Hình như ở kinh thành Đại Phụng."
"Kinh thành Đại Phụng? !"
Thiên Cổ Bà Bà lắp bắp kinh hãi, liên tục lắc đầu:
"Không có khả năng, ở nơi nào chứ không thể ở kinh thành Đại Phụng. . . . Quá mức vô lý. . . ." Thiên Cổ Bà Bà nhíu chặt lông mày trắng, khi thì giật mình, khi thì kinh nghi, vẻ mặt biến hóa không ngừng.
"Bà bà, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."
Lệ Na cảm thấy mình là một người phụ nữ thông minh, đã phát giác tình huống khác thường, nếu chỉ là loại việc nhỏ kiểm tiền này, Thiên Cổ Bà Bà sẽ không kéo tay mình ra nói chuyện riêng.
Lại càng không thể biểu hiện kích động như thế. Nhưng cái này thật sự làm nàng cảm thấy hoang đường, kinh thành Đại Phụng phát sinh chuyện lớn thì có ảnh hưởng gì tới Thiên Cổ Bà Bà, tại sao phải để ý như thế. Cứ như nàng chỉ là trong lúc vô ý làm quen một người bằng hữu không tệ, kết quả phát hiện đó là đứa nhỏ thất lạc nhiều năm của Thiên Cổ Bà Bà. "Bằng hữu kia của ngươi, hẳn chính là người mỗi ngày nhặt bạc, mà không phải là bằng hữu của bằng hữu."
Thiên Cổ Bà Bà nhìn cô nương đơn thuần có chút ngốc này. Lệ Na hơi mở ra cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn, con ngươi màu lam ngưng đọng lại. Số 3 thế mà lừa nàng, không nghĩ tới hắn là loại bại hoại thích gạt người, uổng công nàng còn cảm thấy số 3 là một người đọc sách hiệp can nghĩa can đảm.
Người già trong bộ tộc không phải nói người đọc sách đều là kẻ xương cứng như thép, cương trực thẳng thắn sao? Thiên Cổ Bà Bà than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn trăng tròn, trầm giọng nói: "Nhiều năm trước, hai tên trộm vặt vì một mục đích nào đó, lẻn vào một nhà giàu, trộm đi một món đồ vật rất rất quan trọng.
Nó đến nay còn chưa rõ tung tích, đám trộm cũng không xuất hiện nữa.
"Trong nhà giàu đó, có người biết nó bị trộm, có người đến nay còn không biết việc này." Lệ Na trợn lớn mắt, "Trộm mất cái gì?" Thiên Cổ Bà Bà không giải thích, lặp lại câu rất rất quan trọng. . . . . . Rất nhanh, tổ đội trăm người tinh anh cổ tộc đi tới vực sâu, sâu tới nỗi không thấy được đáy. Bên trong cốc tràn ra sương mù có độc, đề cao độc tính của những loại thực vật, cùng với các loại độc trùng mãnh thú.
Đây là một nơi rất phù hợp nuôi dưỡng cổ trùng, cung cấp
“nguyên vật liệu” cho cổ tộc cuồn cuộn không dứt”.
Lệ Na không chỉ một lần tới nơi này, nhưng đều ở ngoài rìa bắt giữ cổ trùng, chưa bao giờ xâm nhập. Đội ngũ lặng lẽ tiến lên, bột phấn đuổi cổ trùng bôi trên người cùng với Ích độc đan làm bọn họ miễn dịch sương mù độc cùng độc trùng quấy rầy.
Người bộ tộc độc cổ ở chỗ này như cá gặp nước, nét mặt tỏa sáng.
Theo đường nhỏ được tổ tiên đi nhiều mà thành, xâm nhập vào bên trong, dần dần, cảnh vật bắt đầu xuất hiện biến hóa, dưới đất đai màu nâu đen xuất hiện đủ loại thực vật hình dáng kì quái.
Giữa bụi cỏ rậm rạp cành lá truyền đến từng thanh âm "rôm rốp", đám độc trùng sinh hoạt tại nơi này bị đoàn khách không mời làm cho kinh động.
"A. . ."
Đột nhiên, có người kêu lên một tiếng, đó là một người đàn ông mặc bố y, làn da toàn thân hắn đỏ lên, đũng quần nâng cao, cũng ngày càng bành trướng, ngày càng to lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận