Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 214: Cô gái quốc sư (1)

Lúc này, còn cách thời gian mở cửa thành nửa canh giờ, ngoại thành chưa tiến hành tiêu cấm, nên luật cũng không quá mức khắt khe, Hứa Thất An dựa vào kim bài, yêu cầu binh sĩ thủ thành mở cửa.
Không đến một canh giờ, hắn chạy tới Thanh Long tự, đúng thời điểm các hòa thượng rời giường làm tảo khóa, tiếng chuông kêu quanh quẩn giữa đất trời.
Buộc dây ngựa vào cột, bước chân theo thềm đá đi vào Thanh Long tự, Hứa Thất An nhận được một tin tức bất ngờ.
"Bàn Thụ phương trượng đã đi Tây Vực?"
Hằng Thanh Giám viện dáng người tròn trĩnh, lộ sắc mặt bình tĩnh nói:
"Ngày đó sau khi thí chủ rời khỏi, phương trượng liền rời đi, bần tăng cũng không biết nguyên nhân."
. . . .
Ngươi nảy sinh bóng ma tâm lý với ta rồi sao? Hứa Thất An nhếch miệng cười cười.
Bàn Thụ phương trượng đã nói chức trách của Thanh Long tự là nhìn chằm chằm vật phong ấn dưới Tang Bạc, ngày đó hắn đã biểu lộ định tới phương Tây.
Nếu trên đường đi lão hòa thượng thuận tay thu một con khỉ làm đồ đệ, vậy câu chuyện liền càng thêm phần thú vị, hắc hắc. "Bản quan có chuyện muốn làm phiền đại sư."
Hứa Thất An dùng giọng điệu thân thiết nói.
Hằng Thanh Giám viện ra vẻ cảnh giác nhìn hắn. "Ta muốn xem bức họa của Hằng Tuệ, nếu trong chùa không có, xin lập tức tìm người vẽ lại."
Hứa Thất An đề ra yêu cầu của bản thân.
Hằng Thanh nhẹ nhàng thở ra, nói xin chờ một lát.
Sau chừng mấy phút đồng hồ, hắn cầm một bức hoạ quyển đi ra, đưa cho Hứa Thất An.
Hứa Thất AN tiếp nhận, từ từ mở ra, trong bức hoạ là một người mặc y phục hòa thượng màu xanh, khuôn mặt tuấn tú, mặt mày tràn ngập tinh thần, là một nam nhân có vẻ ngoài vô cùng tốt.
Quả nhiên là hắn. . . .
Hứa Thất An xác nhận nam tử mặc áo bào đen đêm qua chính là Hằng Tuệ hòa thượng.
Tuy khí chất đã đại biến, nhưng khuôn mặt vẫn như cũ.
Hằng Tuệ hòa thượng có khả năng liên quan án Tang Bạc, số 6 Hằng Viễn lại một mực chắc chắn nói sư đệ bị nha tử bắt cóc.
Lại căn cứ theo đối thoại đêm qua của con trai trưởng Bình Viễn Bá cùng nam tử mặc áo bào đen, trong lòng Hứa Thất An có chút suy đoán, khẩn cấp muốn nghiệm chứng.
Nếu không phải vì trạng thái đêm qua không tốt, cần phải nghỉ ngơi, hắn lúc ấy đã lựa chọn suốt đêm ra khỏi thành. "Thật sự là Hằng Tuệ sao, tại sao lại là Hằng Tuệ. . . .
rốt cuộc hắn có liên quan gì với vật phong ấn dưới Tang Bạc?" "Như vậy xem ra, sẽ không phải Giám Chính đời đầu, khó trách đương nhiệm Giám Chính không gấp gáp chút nào, còn giả bệnh."
"Nhưng mà, không phải Giám Chính đời đầu, vậy có thể là gì? Khả năng mình có thể nghĩ tới chính là vật phong ấn nằm trên người Hằng Tuệ."
"Chỉ là một hòa thượng, không có khả năng mưu đồ đại án bậc này, sau lưng hắn còn có người khác.
Trấn Bắc vương?"
Hứa Thất An suy nghĩ sâu xa, bước chân rời khỏi Thanh Long tự.
Trở lại kinh thành, trở lại nha môn Đả Canh Nhân, hắn mục tiêu của hắn là Hạo Khí Lâu, muốn nói chân tướng cho Ngụy Uyên. . . . .
Hứa Linh Âm là một đứa nhỏ có thiên phú dị bẩm, buổi sáng hôm nay, đầu óc còn đang ngủ, thân thể đã tự đáp lại sự giúp đỡ của nha hoàn.
Trong lúc nhắm mắt, được nha hoàn hầu hạ mặc quần áo, rửa mặt, đánh răng, rồi được dắt tay đi tới bên ngoài.
Ngửi được mùi bánh bao cùng cháo, Hứa Linh Âm lập tức mở mắt ra, vui vẻ phát hiện mình ngủ dậy đã ở cạnh bàn cơm.
Lúc này, trời đã sáng, trong phòng chỉ có Hứa Nhị thúc ngồi ăn điểm tâm.
Thẩm thẩm cùng Hứa Linh Nguyệt đều đang bị chăn bông phong ấn.
"Đại ca đâu?"
Hứa Linh Âm nhìn xung quanh, lúc này, đại ca tham ăn hẳn là đã sớm ngồi ở bên cạnh, mơ ước bánh bao của nàng.
"Không cần quan tâm hắn."

Hứa Nhị thúc nói. "Bánh báo của đại ca thuộc về ta."

Khuôn mặt nhỏ của Hứa Linh Âm nở rộ nụ cười hồn nhiên.
Nàng vừa nói xong, cái mũi liền hít hà, "Thơm quá."
"Thơm thì ăn đi."

Hứa Nhị thúc thúc giục.
"Không phải mùi thơm nơi này. . ."

Hứa Linh Âm quay mặt lại, nghiêm túc đáp lời.
Hứa Nhị thúc nghe mà không hiểu, nhưng rất nhanh, hắn thấy một cô gái mặt trứng ngỗng mặc váy vàng tiến vào, mắt đẹp đảo quanh trong phòng một lần:
"Hứa Ninh Yến đâu?"
"Chắc là đang ngủ."

Hứa Nhị thúc nói thầm sao cô nương này thích không mời mà đến như vậy. "Không có, "
Chử Thải Vi lắc đầu:
"Ta vừa đi ra từ trong phòng hắn xong."

Nói xong, nàng nhìn tiểu nha đầu mập mạp, nàng đã sớm bị thức ăn trong tay Chử Thải Vi hút hồn.
Hôm nay Chử Thải Vi mua thịt lừa nướng, cá viên chiên, móng heo chưng tương, ôm trong lòng, vừa ăn vừa chạy.
Nàng tìm Hứa Thất An có việc gấp.
"Ngươi muốn ăn sao?"
Nhìn cặp mắt ngập nước, tràn ngập hồn nhiên kia, Chử Thải Vi mềm lòng.
Hứa Linh Âm dùng sức gật đầu.
"Vậy tỷ tỷ chia cho ngươi một chút."

Chử Thải Vi nói. "Khụ khụ. . ."

Hứa Nhị thúc trợn mắt nhìn cặp ham ăn một già một trẻ này, nói lời thấm thía:
"Linh Âm, tỷ tỷ là khách, phải đợi nàng ăn xong ngươi mới được ăn."

"Tốt."

Chỉ cần có đồ ăn, Hứa Linh Âm phi thường dễ thương lượng.
"Xem ra chúng ta có chung sở thích."

Chử Thải Vi xoa xao đầu của nàng, vừa nghĩ tới chuyện tối hôm qua, vừa giải quyết thức ăn.
Vài phút sau. . . .
Nàng kinh ngạc phát hiện, lượng thức ăn phải ba bốn cân mình mang đến, thế mà không còn.
Tiểu nha đầu thừa dịp ta không chú ý đã ăn vụng?
Nàng hoài nghi nhìn về phía Hứa Linh Âm đứng ở một bên, đầu còn thấp hơn cái bàn.
Trong mắt Hứa Linh Âm ẩm ướt, lã chã chực khóc:
"Tỷ tỷ, ngươi đang nghi ngờ ta sao?" ". . . ."

Hứa Nhị thúc cảm giác mình đã thấy được Hứa Linh Âm sau khi lớn lên. . . . . .
Hạo Khí Lâu, Ngụy Uyên nghe xong Khương Luật Trung báo cáo, gật gật đầu:
"Đã biết, chuyện bảo ngươi bắt tổ chức Nha Tử, đã có tiến triển gì chưa?"
"Vẫn đang âm thầm điều tra, không kinh động tới nha môn cùng thế lực nào, sau khi Bình Viễn Bá chết, bọn họ bắt đầu ngủ đông, nhưng bởi vì không còn bị chèn ép, tạm thời không phải tất cả đều lưu lại kinh thành, tùy thời có thể thu lưới."

Khương Luật Trung nói.
"Như vậy xem ra, con trai trưởng của Bình Viễn Bá đã kế thừa tổ chức Nha Tử."

Ngụy Uyên khẽ cười một tiếng, vẫn giữ vẻ bình tĩnh, dặn dò:
"Thừa dịp bọn hắn còn không biết con trai trưởng của Bình Viễn Bá đã bị giết, thu lưới đi."
Khương Luật Trung ôm quyền nhận lệnh, muốn nói lại thôi.
"Có chuyện gì thì cứ nói."

"Lúc con trai trưởng của Bình Viễn Bá bị giết, Hứa Thất An cũng có mặt, tuy ta không biết vì sao hắn lẻn vào đó, nhưng hắn hẳn là đã gặp hung thủ."

Khương Luật Trung nói ra phỏng đoán của mình.
Lúc này, cầu thang truyền đến tiếng bước chân, một gã lại viên mặc đồ đen đi lên, thì thầm vài câu với đồng nghiệp canh giữ ở cầu thang vài câu.
Người thủ vệ cầu thang lúc này vào phòng trà, khom người nói:
"Ngụy Công, Đồng la Hứa Thất An cầu kiến."

Ngụy Uyên nở nụ cười,
"Rất đúng lúc, truyền hắn đi lên đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận