Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 219: Người bị hại tiếp theo (2)

"Không tốt, mục tiêu trả thù kế tiếp của Hằng Tuệ không phải thủ phụ thì cũng là Binh bộ Thượng Thư."
Hứa Thất An thấy trong lòng trầm xuống, dùng sức kẹp bụng ngựa, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới cung thành, cuối cùng bị ngăn lại ngoài cửa.
"Ngụy Công còn ở trong cung không?"
"Đã rời khỏi nửa giờ."

Thủ thành trả lời.
Hứa Thất An lập tức quay đầu, một đường rời khỏi hoàng thành, đi một hồi lâu, rốt cuộc thấy được xe ngựa của Ngụy Uyên.
Nghe được phía sau có tiếng vó ngựa tới gần, hộ vệ của Ngụy Uyên cảnh giác quay đầu nhìn đến, thuận thế nắm chặt chuôi đao.
Nhưng thấy được Hứa Thất An, liền thả lỏng cảnh giác.
"Ngụy Công, Ngụy Công. . . .
Ty chức có việc bẩm báo."

Hứa Thất An hô to.
Khương Luật Trung nghe thấy thanh âm Ngụy Uyên từ trong xe truyền ra:
"Dừng xe."

Hắn lúc này kéo cương ngựa, ngừng lại.
Hứa Thất An giục ngựa đi tới bên cạnh cửa kính xe, thấp giọng nói:
"Ngụy Công, ty chức có việc gấp muốn bẩm báo."

Cửa kính xe nhấc lên, ngụy Uyên với khuôn mặt bình tĩnh, thái dương trắng bệch mở miệng:
"Tật xấu báo cáo đứt quãng của ngươi khi nào thì sửa được?" Chê trách Hứa Thất An xong, hắn mới hỏi:
"Chuyện gì?" "Mục tiêu kế tiếp của Hằng Tuệ, vô cùng có khả năng là Binh bộ Thượng Thư, hoặc là Vương thủ phụ, nếu hai người này gặp phải chuyện xấu, Ngụy Công người liền gặp phiền toái to."
Hứa Thất An trầm giọng nói. . . . . .
Trương phủ.
Binh bộ Thượng Thư Trương Phụng ngồi xe ngựa quay về trong phủ, hỏi quản gia:
"Dịch nhi đâu?" Quản gia trả lời:
"Còn chưa ra."
Binh bộ Thượng Thư lộ sắc mặt âm trầm, nói:
"Bảo hắn dùng tốc độ nhanh nhất ăn mặc chỉnh tề, đến thư phòng gặp ta."

Lão quản gia cẩn thận nhìn sắc mặt Trương Thượng Thư một cái, nhận lệnh rời đi.
Trương Phụng quay về thư phòng, cởi áo choàng giao cho tùy tùng, hắn ngồi ở ghế dựa, thân hình dựa về sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Một khắc trôi qua, trưởng tử Trương Dịch của Trương Phụng đúng thời gian tiến vào.
"Cha, gọi ta tới là có chuyện gì?"
Sắc mặt Trương Dịch hơi lộ vẻ tái nhợt, đôi mắt hốc hác, bại lộ thân phận đại sư quản lý thời gian của hắn. "Thu thập đồ đạc, lập tức rời khỏi kinh thành."

Trương Thượng Thư nói ra lời mình đã suy nghĩ rất kỹ. "A?"
"Hiện tại lập tức đi!"
Ánh mắt Trương Phụng cực kì nghiêm khắc.
". . . .
Vâng, vâng."

Trương Dịch từ nhỏ rất sợ phụ thân, hắn nói cái gì tốt nhất cứ im lặng làm theo là được.
Được hạ nhân trong phủ trợ giúp, Trương Dịch đóng gói quần áo, lương khô, vàng bạc cùng các vật phẩm cần thiết dễ mang theo.
Cuối cùng dẫn theo mười người trong phủ, đi về phía ngoại thành.
Ai ngờ xe ngựa đến cửa nội thành, sau khi binh lính thủ cửa thành hỏi thân phận, liền trực tiếp ngăn cản. "Bệ hạ có chỉ, quan viên lục phẩm trở lên, cùng với người nhà, đều không thể rời khỏi kinh thành."
. . . . .
Hoàng hôn, Chử Thải Vi phong lưu khoái hoạt trong phủ Trưởng công chúa một ngày, cưỡi ngựa đi vào Hứa phủ, gõ cửa muốn vào. "Thải Vi."
Hứa Thất An giờ phút này đã cởi trang phục, thay quần áo bình thường, Linh Nguyệt muội muội đang khâu lại đồ cho hắn.
Quần áo trong tay muội muội, là y phục trên người ca ca.
Chử Thải Vi lấy ra từ bọc nhỏ bên hông hai cái bình sứ:
"Dùng tiết kiệm một chút, thuốc tăng lực rất đắt tiền, một lượng hai đồng bạc."
Một lọ chính là nửa tháng bổng lộc của ta. . . .
Chử Thải Vi hóa ra là một phú bà ẩn mình, tuổi còn trẻ đã có sân bay. . . .
Có phải đệ tử Giám Chính không đều như nhau, chủ yếu là một tay nuôi lớn. . . . .
Hứa Thất An rất hâm mộ loại "con nhà giàu" này, tuy hắn có hơn 900 lượng hoàng kim, nhưng tiền này chỉ dùng để mua nhà. "Thải Vi cô nương, tiến vào uống chén trà đi."
Hứa Thất An nở nụ cười rất tươi chào đón.
Chử Thải Vi đỏ mặt "phì" một tiếng, sẵn giọng:
"Thái dương vừa xuống núi, ngươi lúc này lại mời ta vào nhà, lương tâm đang suy nghĩ chuyện gì xấu xa đó?"
Nói xong, liếc mắt lườm hắn một cái, nắm dây cương ngựa, lắc lắc cái mông nhỏ rời đi.
Hừ, trước không lớn sau không mẩy, cỡ A nho nhỏ mà cũng làm giá, nực cười. . . .
Hứa Thất An cũng lộ vẻ xem thường nhìn theo bóng lưng của nàng.
Chờ án Tang Bạc chấm dứt, nấu ít thịt gà ngon cho nha đầu kia ăn.
Ăn xong cơm chiều, nói chuyện linh tinh với muội muội thanh lệ thoát tục hồi lâu, Hứa Thất An quay về phòng nhỏ của mình, phun nạp nửa canh giờ.
"Meo meo!"
Đột nhiên, hắn nghe được tiếng mèo kêu réo rắt.
"Cửa không khóa."

Hứa Thất An nói.
Cửa phòng bị đẩy ra, một con mèo vàng tao nhã đi vào, cái đuôi cao cao dựng thẳng, mắt mèo dừng ở trên người hắn, miệng nói tiếng người:
"Lạc Ngọc Hành nói thế nào?" . . . . .
Kim Liên đạo trưởng có phải là vừa được mở ra cánh cửa thế giới mới không? Hay là ham mê đặc thù? Hứa Thất An yên lặng nhìn con mèo vàng, nói:
"Tụ Nguyên đan đã lấy về đây."

Nghe vậy, trên mặt mèo vàng xuất hiện vẻ mặt thở ra một hơi đầy nhân tính.
"Có Tụ Nguyên đan, không tới mấy ngày là tu vi của ta có thể khôi phục."

Mèo vàng miệng nói tiếng người.
Ở loại địa phương như kinh thành này, không có năng lực tự bảo vệ mình là chuyện rất nguy hiểm, không chừng sẽ bị tay sai triều đình phát hiện, hoặc là gặp cao thủ cũng ẩn núp ở kinh thành, bị đối phương tấn công.
Công hiệu của Tụ Nguyên đan mạnh như vậy? Thật sự quá tốt rồi, đạo trưởng mà khôi phục, diễn đàn Địa Thư có thể nói chuyện riêng tư . . . .
Hứa Thất An ngạc nhiên lẫn vui mừng, đồng thời khó hiểu hỏi:
"Đều là người đạo môn, vì sao đạo trưởng còn phải cầu đan dược từ Nhân tông? Địa tông không am hiểu luyện đan?" Mèo vàng im lặng một hồi, cuối cùng trả lời:
"Chi phí cho một viên Tụ Nguyên là khoảng một trăm lượng vàng.
Mà có một số dược liệu, dù có bạc cũng không mua nổi."
Không phải trình độ Địa tông ta kém, là Nhân tông của nàng giàu đến chảy mỡ. . . .
Thật là một chuyện vừa nhắc tới liền bi thương!
Hứa Thất An muốn cười lại không dám cười. "Hôm nay có thu hoạch gì không?"
Mèo vàng nhảy lên cái bàn, ngồi ở trước ngọn đèn, mắt xanh của mèo trong khung cảnh này đột nhiên trông có chút quỷ quái đáng sợ.
Hứa Thất An nói ra tin tức nhận được Dự Vương, cùng với suy đoán của mình.
Mèo vàng lộ vẻ mặt nghiêm túc nghe, cuối cùng theo bản năng nâng lên chân trước, muốn liếm một cái, nhưng lại nhịn xuống, im lặng buông móng vuốt, nói:
“Phân tích của ngươi là chính xác, Hằng Tuệ hòa thượng và Bình Dương quận chúa bỏ trốn liên quan tới tranh đấu đảng phái trong triều đình. . . .
Chỉ là ta không hiểu được, nếu Hằng Tuệ còn sống, vì sao sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, lại đợi sau án Tang Bạc mới đi ra.
Hơn nữa, với thực lực của hắn còn chưa đủ tư cách tham dự án Tang Bạc."

Tuy là câu nghi vấn, nhưng trong ánh mắt không có hoang mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận