Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 222: Nhóm Kim la uể oải

"Cánh tay?"
Kim la sử dụng kiếm hỏi ngược lại.
"Theo ta quan sát, cái cánh tay kia không phải của hắn, ma khí đáng sợ, ta bình sinh ít gặp."
Thuật sĩ áo trắng nói.
Khương Luật Trung nhìn chằm chằm bóng lưng thuật sĩ áo trắng:
"Dương Thiên Huyễn, mắt ngươi mọc ở lưng à?"
Thuật sĩ áo trắng được gọi là Dương Thiên Huyễn nói:
"Trước khi hắn đi, ta đã quay đầu nhìn trộm một cái."
". . . ."
Khương Luật Trung bất đắc dĩ nói:
"Có thể xoay người nói chuyện được không, trước kia ngươi đâu như thế."
"Thứ lỗi cho ta cự tuyệt, Dương mỗ làm việc tùy theo bản tâm, không quan tâm cái nhìn của bất luận kẻ nào."
Hắn nói xong, giải thích:
"Ta đã cẩn thận quan sát Giám Chính lão sư cùng Ngụy Uyên, các ngươi không phát hiện sao, bọn họ rất thích nhìn về nơi xa, đưa lưng về phía các ngươi.
"Mà chúng ta sẽ cảm thấy, Ngụy Uyên cùng lão sư đều phi thường có phong thái cao nhân." . . . .
Bốn vị Kim la cảm giác đầu óc có cái gì muốn phun ra, nhưng không phun được. Khương Luật Trung lắc đầu, trở về chủ đề chính: "Xem ra căn cứ theo tình báo đã có, cái tay kia chính là vật phong ấn dưới Tang Bạc." Vật phong ấn dưới Tang Bạc. . . . Dương Thiên Huyễn nhíu mày, ngày hôm trước hắn vừa về kinh, hôm nay đại biểu Ti Thiên Giám tới hỗ trợ bao vây diệt trừ một tên tội phạm. Hắn cũng biết trận pháp ở Hà miếu Vĩnh Trấn sơn bị nổ, nhưng hắn không quá chú ý, mọi người đều biết, thuật sĩ chỉ cần có phòng luyện dược cùng luyện kim, đúng giờ đưa đồ ăn, có thể mười năm không ra khỏi cửa. "Hòa thượng kia rất có thể là Hằng Tuệ." Kim la sử dụng kiếm nói. Nghe đám người Kim la nói chuyện với nhau, trong đầu Dương Thiên Huyễn toàn những dấu chấm hỏi, nổi tính tò mò.
"Nếu có thể bắt hắn, thì sẽ tìm ra được Bình Dương quận chúa ở đâu."
Khương Luật Trung nói.
Bình Dương quận chúa? Là người hơn một năm trước mất tích?
Dương Thiên Huyễn nhớ rõ khi vị quận chúa này mất tích, hầu như toàn bộ thuật sĩ Ti Thiên Giám đều ra ngoài, náo loạn ra động tĩnh rất lớn.
Nghe đến đó, hắn rốt cuộc nhịn không được, quay thân hỏi:
"Án Tang Bạc mới phát sinh vài ngày, Đả Canh Nhân các ngươi thế mà tra được rõ ràng như vậy? Đợi một chút. . . .
Sao ta không nghe các sư đệ Ti Thiên Giám nói tới, đừng nói với ta các ngươi không mời bọn họ hỗ trợ phá án nhé.
Bản lĩnh phá án của Đả Canh Nhân các ngươi đâu mạnh như vậy."
Vị thuật sĩ cao phẩm này tràn ngập mờ mịt.
Theo lý mà nói, đại án như án Tang Bạc, thuật sĩ Ti Thiên Giám không có khả năng không tham gia điều tra, dù sao Ti Thiên Giám thường xuyên hỗ trợ triều đình phá án, trao đổi tin tức các bên cũng là điều hết sức bình thường.
Nhưng Dương Thiên Huyễn hoàn toàn không nghe nói gì về Hằng Tuệ, Bình Dương quận chúa. Dương Nghiễn hiếm khi mở miệng lại nói:
"Đả Canh Nhân chúng ta thậm chí không sử dụng Kim la, phá án là một Đồng la bình thường không có gì lạ."
Cái này liên quan gì tới ngươi, sao giọng điệu lại đắc ý như vậy. . . .
Dương Thiên Huyễn không xoay người, trong lòng oán thầm, hỏi ngược lại:
"Đồng la? Các ngươi nói cụ thể cho ta nghe xem."
"Vị Đồng la này hẳn là ngươi cũng biết, ừm, bởi vì hắn rất nổi danh ở Ti Thiên Giám."
Khương Luật Trung nhớ tới lời đồn về Hứa Thất An, biết hắn từng giảng bài cho thuật sĩ áo trắng ở Ti Thiên Giám,
"Hắn tên là Hứa Thất An."
"Hứa Thất An? !"
Thanh âm của Dương Thiên Huyễn cao hơn vài phần. Hắn biết Hứa Thất An, vừa về Ti Thiên Giám đã biết tên người này, thế mà giảng bài cho các sư đệ, thật sự rất thích làm náo động. . . . Là một kình địch. Không nghĩ tới án Tang Bạc cũng là hắn tra ra manh mối, có vẻ tiến triển cũng không tệ, lại náo động lần nữa. . . . . Là một kình địch. "Cánh tay kia có lai lịch gì?" Nam Cung Thiến Nhu oán hận hỏi. "Không biết, nhưng chủ nhân của nó tuyệt đối đã vượt qua nhị phẩm, ta không quá hiểu biết về hệ thống vũ phu. . . . A, đương nhiên, cũng không cần hiểu biết." Dương Thiên Huyễn nói bằng giọng điệu thâm trầm, giống một kiếm khách cô đơn vì vô địch. Người này rời kinh thành mấy tháng, bệnh tình ngày càng nghiêm trọng. . . .
Các Kim la nghĩ thầm trong bụng. . . .
Trải qua mệt nhọc hôm trước, Hứa Thất An mang theo vết thương nhẹ ngủ quên, tận đến khi mặt trời treo cao mới tỉnh dậy.
Khẳng định đã quá giờ mẹo, dù sao cũng đến muộn, không cần nóng nảy, chậm rãi mặc quần áo rửa mặt, trèo tường đi tới phòng chính ăn điểm tâm. Cách thật xa đã nghe tiếng đứa nhỏ tham ăn đang khóc lớn, tiếng khóc mười phần vang dội, tựa như một con rồng đói rít gào.
Vào phòng, Nhị thúc đã đi làm, thẩm thẩm cùng Linh Nguyệt đang ăn sáng, hai tay Hứa Linh Âm đặt ở hai sườn, thân mình hướng về phía trước, liên tục sử dụng phương pháp tấn công bằng âm thanh.
Thẩm thẩm xinh đẹp nhưng khí chất đoan trang, đôi mi thanh tú hơi nhíu, miệng không nói gì cúi đầu ăn cơm. Lục Nga ở bên cạnh an ủi Tiểu Đậu Đinh.
"Có chuyện gì vậy?"
Hứa Thất An cười cười tiến vào.
Ánh mắt Hứa Linh Nguyệt sáng lên, quay đầu nhảy nhót nói:
"Đại ca hôm nay không đi làm à?" "Ngủ quên mất. . . ." Hứa Thất An hổ thẹn nói. "Đại ca đại ca, " Hứa Linh Âm chạy tới, một cái tay nhỏ bắt lấy vạt áo Hứa Thất An, một cái tay nhỏ khác chỉ vào mẹ cùng tỷ tỷ, lòng đầy căm phẫn nói: "Bọn họ trộm chân gà của ta, ngay cả chân gà của đứa nhỏ mà họ cũng nỡ trộm . . . Hu hu hu. . . ." Quá phận như vậy? Hứa Thất An nhìn kỹ thẩm thẩm cùng muội muội. Thẩm thẩm yêu kiều hừ một tiếng, lười giải thích. Hứa Linh Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Tối hôm qua Linh Âm để dành một cái đùi gà, nàng không nỡ ăn, mang về trong phòng. Sáng nay rời giường lại phát hiện chân gà biến mất, nàng cho rằng là ta cùng mẹ trộm mất." Vậy hẳn là tối hôm qua do mình đi vắng, bằng không hiện tại chính là Hứa Linh Âm nắm ống tay áo của mẹ, chỉ trích ta trộm chân gà của nàng. . . . Hứa Thất An sờ sờ đầu Tiểu Đậu Đinh: "Đại ca am hiểu nhất là phá án, đại ca sẽ làm chủ cho ngươi." Tiểu Đậu Đinh vừa nghe liền thấy rất vui vẻ, cảm thấy trừ thích tranh đồ ăn của nàng ra, đại ca là tốt nhất, gắt gao giữ chặt vạt áo đại ca, ra vẻ cùng chung mối thù với hắn trợn mắt lườm mẹ. Hứa Linh Nguyệt nghênh đón ánh mắt đại ca, nói: "Ta đã hỏi nha hoàn của nàng, nha hoàn nói Linh Âm nửa đêm đã ăn mất, nhưng nàng căn bản không tin." Hứa Thất An cúi đầu, hỏi:
"Ngươi đã ăn chưa?" Hứa Linh Âm lớn tiếng nói:
"Ta chưa ăn." Hứa Linh Nguyệt nói: "Nha hoàn nói nàng nhắm mắt lại ăn, chúng ta ở đầu giường của nàng tìm được xương chân gà, ăn thực sạch sẽ, là cách ăn đặc trưng của nàng."
"Đại ca, nhất định là tỷ tỷ ăn, tỷ tỷ gạt người." Hứa Linh Âm không thể thừa nhận mình đã ăn mất chân gà mà mình luyến tiếc. "Đại ca đã biết là ai ăn rồi."
"Ai vậy?" Ngươi rõ ràng là miệng ăn, nhưng đầu óc không biết. . . .
Hứa Thất An nói:
"Là quỷ."
"Ma quỷ?"
Hứa Linh Âm chấn động, bị dọa đến mức phát âm cũng có chút rưng rưng.
"Không được dọa đứa nhỏ."
Thẩm thẩm mất hứng nói, lại nói với con gái nhỏ:
"Rắc muối vào thân quỷ, nổi lửa nướng nửa canh giờ, mùi vị còn ngon hơn chân gà."
Hứa Linh Âm nghe vậy, vừa sợ hãi lại vừa hướng tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận