Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 294: Hứa Nhị lang: Ta không có người nhà (2)

"Tới giờ dùng bữa trưa rồi, tiểu nhân dìu ngài đi."

Tùy tùng nói.
"Không cần."

Trương Tuần phủ khoát tay, xoa xoa trán:
"Bản quan còn đang đau đầu, không có tâm trạng ăn uống. . . ."

Tiếng nói của hắn vừa dứt, mũi liền chuyển động:
"Đây là mùi gì?"
Mở rộng cửa sổ, mùi thơm thức ăn hòa với gió sông ập vào, tác động tới vị giác của Trương Tuần phủ, làm nước bọt của hắn nhanh chóng ứa ra.
"Ừng ực. . ."

Nuốt nước miếng mấy cái, ánh mắt nhìn ra bên ngoài phòng, tâm tư lập tức bay xa.
Trương Tuần phủ trầm ngâm một lát:
"Cũng tốt, cho dù không có tâm trạng ăn uống, cũng không nên để thân thể chịu đói, lấy chút đồ ăn cho ta vậy. . . .
Ừm, tuy canh cá có mùi khó chịu, nhưng bản quan không thể chê nó, cần đồng cam đồng khổ với các tướng sĩ."
Tùy tùng vui vẻ đáp ứng, chạy ra khỏi phòng, nội tâm suy nghĩ đại nhân không hổ là người đọc sách, lời nói không biết xấu hổ như vậy ra khỏi miệng cũng biến thành êm tai.
Hứa Thất An và các đồng nghiệp ngồi ở đại sảnh to lớn, vừa nói chuyện vừa dùng cơm, chém gió loạn cả lên. "Món canh cá này ngon tuyệt, đời này ta chưa từng uống thứ nào ngon như vậy."

"Đúng vậy, ngay cả chỉ ngửi mùi cũng thấy thơm."
"Nếu mỗi ngày đều có thể uống canh cá này, bắt ta ở cả đời trên thuyền cũng vui vẻ."
Đám Đả Canh Nhân vừa ăn vừa đổ mồ hôi đầm đìa, hưởng thụ canh cá mang hương vị làm người ta ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Khương Luật Trung một mình chiếm một bàn, nhắm mắt lại, nghiêm túc cảm nhận hương vị làm người ta khó quên.
Hắn gọi đầu bếp đến, hiếu kỳ hỏi:
"Canh cá này có hương vị không giống bình thường, bản quan chưa bao giờ nếm thử, sao các ngươi làm được?"
Hẳn là có phương pháp độc đáo. . .
Khương Luật Trung nghĩ thầm.
Hắn làm vậy không phải vì tham phương pháp của người ta, thuần túy là tò mò, muốn biết vì sao món canh cá này có thể ngon như vậy, khiến hắn suýt nuốt cả đầu lưỡi bản thân.
Đầu bếp nhìn về phía Hứa Thất An:
"Là gia vị bí truyền của đại nhân kia, không có quan hệ gì với tiểu nhân."

Các Đả Canh Nhân nhất thời nhìn lại đây.
"Nhìn ta làm cái gì, đây là gia vị bí truyền của Ti Thiên Giám, bản thân ta cũng không có bao nhiêu."

Hứa Thất An lập tức nói.
Hắn biết đám Đả Canh Nhân này không có liêm sỉ gì, hơn nữa Khương Luật Trung khẳng định sẽ tìm biện pháp xin hắn.
Mọi người nhất thời quay đầu nhìn về phía ba vị thuật sĩ áo trắng sáng sủa ngồi ở góc, thuật sĩ áo trắng trẻ tuổi liền nói:
"Nhìn chúng ta làm cái gì, phương pháp làm gia vị bí truyền là do Hứa công tử chỉ dạy Ti Thiên Giám."

Con mẹ nó, đám thuật sĩ này muốn đâm ta một đao. . . .
Hứa Thất An oán thầm trong lòng.
Lúc này, ngoài khoang thuyền tiến vào một đám thị vệ mặc giáp mũ đầy đủ, bọn họ vừa ngửi mùi canh cá, vừa lặng lẽ sử dụng đồ ăn đơn sơ của mình.
Lần này tới Vân Châu, có hai mươi Đồng la, sáu Ngân la, một Kim la, ba tùy tùng của Trương Tuần phủ, cùng một trăm Hổ Bí vệ.
Cộng thêm Trương Tuần phủ, tổng cộng một trăm ba mươi mốt người.
Hổ Bí vệ ở khoang thuyền nhỏ hẹp âm u, thức ăn cũng không tốt bằng Đả Canh Nhân, canh cá tự nhiên là không có phần của bọn họ.
Đám người gầy gò này yên lặng hít thở, lặng lẽ nuốt nước miếng, khát vọng nhìn canh cá.
Hứa Thất An nghĩ một hồi, gọi đến đầu bếp:
"Trong thuyền còn cá không? Không còn thì mang lưới đi bắt, nấu canh cá cho các tướng sĩ, mỗi người đều cần đối xử bình đẳng."
Nói xong, hắn giao bình sứ cho đầu bếp:
"Không đủ thì tới lấy từ chỗ ta."

Ánh mắt đám Hổ Bí vệ sáng hẳn lên, không tự giác thẳng lưng, cùng kêu lên:
"Tạ đại nhân."

Ta rốt cuộc vẫn mềm lòng, rốt cuộc vẫn mềm lòng, không có chuyện gì tự nhiên lại chịu lỗ. . . .
Hứa Thất An gật đầu:
"Ta họ Hứa."

"Tạ Hứa đại nhân."

Lúc này, tùy tùng của Trương Tuần phủ đi đến, cất cao giọng nói:
"Canh cá còn nữa không, đại nhân nhà ta muốn dùng."

Mọi người cười ha ha, trong khoang thuyền tràn ngập không khí khoái hoạt. . . . . .
Kinh thành, trước hoàng hôn.
Hứa Tân Niên quay trở về kinh thành, hắn chuẩn bị về nhà lấy một ít quần áo tắm rửa, cùng với gạo mì và ngân lượng.
Học sinh của thư viện Vân Lộc, mỗi ba tháng cần giao một số tiền công cho thầy giáo, đồng thời, tự kiếm thức ăn, học viện bao ở không bao ăn.
Cho nên Hứa Nhị lang sẽ định kì về nhà một chuyến, đưa quần áo bẩn về cho hạ nhân giặt, thuận tiện cầm đi tiền lương ba tháng.
"Hu. . ."

Hắn kéo cương ngựa ở bên ngoài Hứa phủ, kinh ngạc phát hiện cửa lớn bị khóa.
Cái này không phải là việc nhỏ, trong phủ có hạ nhân, cho dù chủ nhân không ở nhà, đóng cửa từ chối tiếp khách, vậy cũng là khóa ở bên trong, khóa bên ngoài thường mang ý nghĩa trong phủ không có người.
Hứa Nhị lang thấy trong lòng trầm xuống, có dự cảm không tốt.
Hắn xoay người xuống ngựa, đi tới bên tường, hít sâu một hơi, cất cao giọng nói:
"
Phi diêm tẩu bích!"
Đọc xong, hắn yên lặng lui lại mấy bước, cảm giác lực lượng mênh mông tràn đầy tứ chi, chạy nhanh trợ lực, vượt qua tường vây ba mét, cuối cùng vững chắc đáp đất.
Trong phủ im ắng, một bóng người cũng không có.
Hứa Tân Niên đi từ ngoại viện vào nội viện, đẩy ra một loạt cửa phòng, muội muội, cha mẹ, người hầu. . . .
Không có một ai.
Mấu chốt nhất là, trong phủ đã bị dọn gần hết đồ đạc, trong phòng chỉ để lại cái giường trống rỗng, lại không có chăn.
Nhà của ta đâu?
Một nhà lớn như vậy đi đâu rồi. . .
Không, nó vẫn còn, nhưng người nhà của ta chạy đi đâu?
Hứa Nhị lang mờ mịt đứng ở trong sân, hắn tự hỏi về cuộc đời.
"Cửa đã khóa, nhưng không có dán giấy niêm phong, chứng tỏ không phải đại ca lại bị tội. . . .
Trong nhà dọn trống, nhưng không có bụi đất, dọn dẹp thực sạch sẽ, chứng tỏ không phải bị cướp sạch. . . ."

Hứa Nhị lang bằng vào trí tuệ cử nhân, suy luận ra kết quả: bọn họ chuyển nhà.
Vì sao chuyển nhà mà không có người báo ta biết?
Bọn họ quên ở thư viện Vân Lộc còn có một Nhị lang sao?
Hứa Tân Niên tức giận muốn chửi ầm lên.
Không xong. . .
Ngay sau đó, hắn biến sắc, nhanh chóng buff cho mình thêm một tầng, nhảy ra khỏi tường, cưỡi ngựa, muốn thừa dịp trước khi cửa thành đóng lại rời khỏi kinh thành.
Lúc này, chỗ xa xôi truyền đến tiếng trống loáng thoáng, đây là âm thanh kinh thành đóng cửa. . .
Nhà mới.
Hứa Nhị thúc hôm nay phải trực đêm, ăn xong cơm chiều sẽ đi làm.
Thẩm thẩm nhìn về phía trượng phu, nghi hoặc nói:
"Đáng ra hiện tại Nhị lang đã phải trở lại mới đúng, lần trước hắn đâu mang đi nhiều tiền."

Làm mẹ tự nhiên quan tâm con, tính ra thời gian con trở về nhà.
"Chắc lệch một hai ngày thôi."

Hứa Nhị thúc không quá để ý nói.
"Đại lang. . .
Có viết thư cho hắn không?"
Thẩm thẩm hỏi.
"Không biết."

"Không biết là có ý gì?"
Thẩm thẩm nhướng mày.
"Ta cũng không hỏi."

Hứa Nhị thúc trả lời, ăn xong miếng cơm cuối cùng, dắt bội đao ở sau thắt lưng, đội mũ giáp:
"Ta ra ngoài đây, buổi tối nhớ trông Linh Âm cho kỹ, đừng để nàng lại đi tới bên cạnh giếng.
Mặt khác, đừng cả ngày nghi thần nghi quỷ, tòa nhà này không có quỷ."

Dứt lời, Hứa Nhị thúc liền rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận