Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 302: Kiểm tra thực hư sà lan (2)

Hứa Thất An không hiểu được:
"Đây là hàng vận chuyện tới kinh thành, vậy là đương nhiên, có vấn đề gì?"
Đồng la nhìn mọi người còn đang kiểm tra cách đó không xa, thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: "Mấy năm trước ta từng tra một vụ án công bộ tham ô, trùng hợp là có liên quan tới quặng sắt. Khoáng thạch này còn tính toán cân nặng, chứ không chỉ riêng phẩm chất.
"Quan viên vì kiếm lời, ở trong quá trình kiểm nghiệm, sẽ rải rác rưởi vào giữa quặng sắt, hoặc trộn quặng sắt thấp kém vào chung.
Chỉ cần làm không quá đáng, thì không có vấn đề." . . .
Điều này nghĩa là, phẩm chất quặng sắt chỗ này tốt đến kì lạ, không có tạp chất. . .
Hứa Thất An gật gật đầu.
Kiểm tra thực hư xong, không phát hiện gì khác, mọi người quay về khoang thuyền, Hứa Thất An lại đưa ra yêu cầu:
"Đưa văn thư của các ngươi cho ta nhìn xem."
Người đàn ông râu quai nón lấy ra văn thư thuỷ vận đã đóng dấu đàng hoàng cho Hứa Thất An, sau khi xác nhận không có gì sai lầm, hắn bèn hỏi:
"Trên đường đi có gặp phải chuyện gì không?"
"Sao có thể được, chúng ta mới rời khỏi Vũ châu xong."
Người đàn ông râu quai nón đáp.
Vậy ngươi giải thích cho ta biết lục quang trên đầu người. . .
À nhầm, huyết quang trên đầu ngươi vì sao mà xuất hiện? Hứa Thất An vừa đi vừa quan sát khoang thuyền, toàn bộ hành trình đều có người đàn ông râu quai nón đi theo, vừa hỏi liền đáp, thái độ tốt đến thần kỳ.
Mãi cho đến nhà bếp, bốn gã đầu bếp ngồi ở một bên, im lặng nhìn đám người Hứa Thất An. Cái sọt trong phòng bếp có rất nhiều rau dưa, nhìn vào có vẻ khá mới mẻ. Hứa Thất An cười nói:
"Hiện tại nhìn thấy rau cỏ liền cảm thấy thèm, ở trên thuyền ăn cá quá nhiều ngày, ta sắp không chịu được nữa."
Hắn đảo mắt nhìn qua bốn gã đầu bếp, hỏi:
"Các ngươi thì thế nào?"
Một gã đầu bếp liếc mắt nhìn người đàn ông râu quai nón, dùng ánh mắt giao tiếp, ngầm hiểu được, lộ ra nụ cười khiêm tốn:
"Đúng vậy, cá trong sông khó tránh khỏi mang theo mùi tanh, đại nhân cao quý, không thích ứng cũng bình thường.
Còn người hàng năm kiếm ăn trên sông như chúng ta, sớm đã thành thói quen."
"Ồ, ngươi không biết khử mùi cá."
Hứa Thất An mỉm cười gật đầu.
Hả?
Bốn gã đầu bếp cảm nhận được sự cổ quái từ nụ cười ý vị sâu xa của Hứa Thất An. Người đàn ông râu quai nón cũng thế, mở miệng:
"Đại nhân. . ."
Hắn còn chưa dứt lời, cằm đã bị Đồng la trước mặt đánh tung lên, miệng môi lẫn lộn, răng rụng xuống như hạt ngô. Ngay sau đó, Đồng la kia dùng tốc độ cực nhanh đấm ngực hắn hai quyền, phành phành. . .
Khí kình xuyên tới sau lưng, xé rách quan phục.
Người đàn ông râu quai nón bị đánh bay ra ngoài, đụng vào vách tường, mềm nhũn trượt xuống đất. Hứa Thất An không còn chú ý hắn nữa, quay đầu đá ra một cái, đánh gãy xương sườn của một gã đầu bếp, sau đó dùng sức mạnh vô song của võ giả, đánh gãy xương ngực của ba gã đầu bếp còn lại. Toàn bộ quá trình không vượt qua 5 giây.
Tuy như thế, tình huống trong phòng bếp vẫn hấp dẫn ánh nhìn của hai đám người bên ngoài. Hứa Thất An quát:
"Bắt hết người trên thuyền, nhớ giữ người sống." Đã sớm được ra hiệu nhắc nhở nên các Đồng la phản ứng cực nhanh, không chút do dự ra tay, đánh cho đám lại viên, thuyền viên không biết trời đâu đất đâu.
Đối với Luyện Khí Cảnh như Đả Canh Nhân mà nói, hạ gục một đám lại viên chỉ có công phu không tệ, cũng không khác bao nhiêu việc Hứa Thất An bế Hứa Linh Âm lên tay.
Lúc này, Hứa Thất An nhận thấy được một luồng khí cơ cường thịnh đáp xuống boong thuyền, để tránh người đàn ông râu quai nón nhảy xuống sông đào thoát, hắn xách kẻ này lên, đi ra khoang thuyền, đối diện với Khương Luật Trung.
Khương Luật Trung cau mày, trầm ngâm không nói, chỉ nhìn hắn chờ đợi giải thích.
Hứa Thất An quay đầu nhìn phương hướng quan thuyền của mình, phát hiện Trương Tuần phủ cũng bị kinh động, đứng ở bên đò nhìn ra xa phía bên này, vẻ mặt nghiêm trọng.
Chiếc sà lan này cũng là quan thuyền, thuộc về quan phủ Vũ châu, Hứa Thất An hành động như vậy, đã không khác gì bọn cướp.
Nếu không giải thích được lý do chính đáng, việc này rất khó xử lý tốt.
"Ngươi đang làm cái gì?"
Khương Luật Trung đưa tới ánh mắt chất vấn, khẽ liếc sang người đàn ông râu quai nón trong tay của Hứa Thất An.
Hắn nhanh chóng nhận ra đó là trang phục nha môn thuỷ vận.
"Chiếc thuyền này có vấn đề, nhưng cụ thể là vấn đề gì, còn chưa biết được."
Hứa Thất An giải thích.
"Đây là sà lan của thủy vận nha môn Vũ châu, áp giải quặng sắt?"
Khương Luật Trung hỏi.
“Đúng vậy."
Khương Luật Trung gật gật đầu, trầm giọng hỏi:
"Sao ngươi phát hiện nó có vấn đề?"
"Ta đã dùng Vọng Khí Thuật Ti Thiên Giám quan sát bọn hắn, từng kẻ đều lây dính huyết quang." Hứa Thất An nói.
Trong định nghĩa của Vọng Khí Thuật, huyết quang đại biểu cho cái gì, Kim la kinh nghiệm phong phú đương nhiên là biết được.
"Sao ngươi lại biết Vọng Khí Thuật?"
Khương Luật Trung hỏi, quay đầu nhìn về phía quan thuyền bên mình, giơ tay về phía một vị thuật sĩ áo trắng đi ra xem náo nhiệt. Khí cơ vô hình làm vặn vẹo không khí, hút vị thuật sĩ áo trắng kia bay đến sà lan.
"Xem xét khí số của bọn hắn."
Khương Luật Trung ôn hòa nói.
Thuật sĩ áo trắng nhíu nhíu mày, biểu đạt không vui.
Thân là thuật sĩ cao ngạo, cho dù đối mặt một vũ phu cao phẩm, hắn cũng không chút lo lắng.
"Ngây ngốc cái gì? Nhanh lên."
Hứa Thất An thúc giục.
"Ừm. . ."
Thuật sĩ áo trắng gật đầu, im lặng một lát, trong con ngươi tràn ra ánh sáng xanh. Hắn cẩn thận quan sát khoang thuyền, lập tức thu lại ánh sáng xanh nói: "Xác thực là huyết quang ngập trời."
Đôi mắt Khương Luật Trung lập tức lợi hại hẳn lên, vì chắc chắn hơn, còn hỏi:
"Còn có điểm nào dị thường không?"
"Có!"
Hứa Thất An tự nhiên là có nắm chắc mới động thủ,
"Còn có mấy điểm khả nghi, trong khoang thuyền có dấu vết đánh nhau, còn rất mới mẻ. Ngoài ra, những người này cũng không ở lâu ngày trên sông, bởi vì ngay cả làm cách nào để trừ mùi tanh của cá sông cũng không biết.
Còn nữa, bọn hắn quá mức chột dạ, từ lúc mới gặp trở đi, mặc kệ ta nói ra yêu cầu gì, bọn họ cũng nhanh chóng thỏa mãn. . .
Với hiểu biết của ta, đám lại viên ít nhất cũng biểu thị sự khó chịu, cho dù không dám đắc tội Đả Canh Nhân, nhưng nếu thật sự không thẹn với lương tâm, vậy hẳn là dám oán giận vài câu.
Dù sao thuỷ vận cũng không do Đả Canh Nhân quản lý.
Mà bọn họ biểu hiện như là hận không thể nhanh chóng lừa chúng ta rời đi, đòi hỏi gì cũng đáp ứng." . . .
Có thể ghi nhớ cả chi tiết không biết loại trừ mùi tanh của cá, Hứa Ninh Yến quả nhiên là thiên tài tra án. Khương Luật Trung cảm khái trong lòng, mặt ngoài thì ra vẻ như không có gì gật đầu:
"Suy xét rất chu toàn, làm không tệ."
Sau đó, hắn lại hỏi:
"Nơi đây chỉ cách Vũ châu nửa ngày đi đường, trên người bọn hắn lây dính huyết quang, bản thân gây án mạng, nhưng tại sao lại dám giết người ở gần Vũ châu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận