Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 339: Thẩm vấn (1)

Ánh mắt Hứa Thất An tan rã gật gật đầu, giống một người hầu nghe lời, chờ đợi chủ nhân ra lệnh.
Tô Tô trầm ngâm một chút, nói:
"Chu Mân là gián điệp của Đả Canh Nhân đúng không?"
"Đúng."
. . . .
Cái này nhất trí với lời nói của chủ nhân! Tô Tô khẽ gật đầu, không nghi ngờ nữa, nói ngắn gọn:
“Nói cho ta biết toàn bộ tin tức các ngươi biết."

Đồng la đối diện mở miệng đáp lại:
"Nằm mơ đi!" Hả? Tô Tô sửng sốt một chút, ngay sau đó, nàng thấy Đồng la tên Hứa Thất An trấn định lấy ra từ trong lòng một bầu rượu, mở nắp, chĩa miệng bình về phía nàng:
"Thu!"
Trong quá trình đó, hắn vẫn duy trì ánh mắt dại ra, tận đến lúc hắn lấy ra bầu rượu, Tô Tô mới ý thức được tình huống không đúng.
Ngay sau đó, một loại sức hút cường đại bao phủ lấy nàng, kéo lấy linh thể của nàng, đưa vào trong bình rượu.
"A, nữ nhân!"
Ánh mắt Hứa Thất An khôi phục thần thái, mỉm cười nhìn bình rượu.
Trong phòng, Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu còn đang làm vận động tạo người, sắc mặt say mê, không thể tự kiềm chế.
Ảo thuật của nữ quỷ rất mạnh, hiệu quả còn chưa trôi qua. . . .
Mình chỉ hận không có điện thoại di động bằng không đã quay lại clip những gì bọn hắn đang làm, biến nó thành tư liệu tống tiền, hắc hắc. . . .
Hứa Thất An không đánh nhiễu "mộng đẹp" của hai đồng nghiệp, mà là dẫn cháy một tờ giấy ghi lại Vọng Khí Thuật, đi đến bên cửa sổ, từ từ đảo qua mặt đường, tìm tòi nhân vật khả nghi.
Đập vào mắt là một ít khí số trắng xoá, trong định nghĩa của Vọng Khí Thuật, ánh sáng trắng mang ý nghĩa bạch đinh.
"Phù. . ."

Hứa Thất An phun ra một ngụm trọc khí, quay về bên cạnh bàn, ngồi uống trà, im lặng hiệu quả chờ ảo thuật chấm dứt.
Khoảng mười phút sau, Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu bỗng nhiên cứng đờ, giống như thời gian đình chỉ, mấy chục giây sau, bọn họ ngã xuống đất sau khi đã thỏa mãn thở dài ra một hơi.
Nhìn hai người mê man, Hứa Thất An giật mình, có ý tưởng lớn mật.
Hắn vác Tống Đình Phong đến phòng cách vách, bốp bốp cho hai cái tát, Tống Đình Phong "ừm" một tiếng, cuối cùng mới mở ra đôi mắt mỏi mệt. "Ninh Yến?"
Tống Đình Phong chấn động, bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn xung quanh, như tìm kiếm cái gì,
"Tô, Tô Tô cô nương đâu rồi?"
"Đi rồi!"
Hứa Thất An "mờ mịt" đáp:
"Ta trở về từ nhà vệ sinh, thì thấy nàng mang theo vẻ mặt đỏ ửng đi ra ngoài, lúc đi đường còn khập khiễng.
Đương nhiên, ta thử giữ lại, nhưng nàng vội vã bước đi, gọi cũng không chịu dừng."
". . . .
Tìm nàng, ta muốn tìm nàng, ta muốn cưới nàng."

Tống Đình Phong mạnh mẽ đứng dậy, sau đó lảo đảo một cái, choáng váng hoa mắt.
Ảo thuật trực tiếp tác dụng tới Nguyên thần, di chứng là choáng váng đầu óc.
"Đáng chết, sao càng ngày càng yếu vậy."

Tống Đình Phong bắt lấy tay của Hứa Thất An:
"Ninh Yến, ngươi mau hỗ trợ ta theo đuổi nàng, nàng là thê tử chưa cưới của ta."

Thê tử chưa cưới? Ý ngươi là cây cột ở phòng cách vách sao? Hứa Thất An ho khan một tiếng:
"Các ngươi đến cùng là làm sao vậy?"
Cái này. . .
Tống Đình Phong tuy là đồ háo sắc, nhưng trong xương cốt vẫn tương đối bảo thủ, chuyện giao hoan chỉ có thể ở trên giường vào buổi tối, giữa ban ngày hành sự ở trà lâu, loại chuyện này làm hắn khó có thể mở miệng.
"Ngươi đừng vội, trước tiên ngồi nghỉ ngơi một chút, ta đi bên ngoài nhìn xem, nhất định sẽ đưa nàng trở về."

Hứa Thất An rời khỏi phòng, quay đầu trở về cách vách.
"Bốp bốp!"
Hai cái tát quất ra.
Chu Quảng Hiếu phản ứng càng mãnh liệt hơn Tống Đình Phong, nhìn thấy Hứa Thất An, thần sắc cực kỳ sợ hãi, theo bản năng che hạ bộ, sau đó mới phát hiện mình mặc quần.
Hắn có chút mờ mịt nhìn thoáng qua trái phải, hỏi:
"Tô. . . .
Tô Tô cô nương đâu rồi?"
Hứa Thất An nói:
"Mới vừa đi, ta còn gặp được nàng ở dưới lầu, mặc kệ ta giữ lại thế nào, nàng đều kiên trì muốn đi, không phải ngươi trêu chọc nàng tức giận chứ?"
Chu Quảng Hiếu lộ thần sắc cổ quái:
"Lúc nàng đi có chỗ nào kì quái không?"
Hứa Thất An "nhớ lại" rồi nói:
"Mặt rất hồng, tư thế không tự nhiên, đi đường thỉnh thoảng còn khập khiễng, chắc là chân bị thương."

Đi đường khập khiễng. . . .
Chu Quảng Hiếu nghe vậy, lộ vẻ mặt cầu xin nói:
"Ninh Yến, ta, ta làm sai rồi. . . .
Ta không còn mặt mũi trở lại kinh thành, càng không còn mặt mũi gặp vị hôn thê."

"Làm sao vậy, từ từ nói."

Hứa Thất An vội vàng an ủi.
Chu Quảng Hiếu liền kể lại những chuyện đã xảy ra một lần, sắc mặt trắng bệch, hối hận không thôi:
"Ta cũng không biết sao lại như vậy, bộ não nóng lên, liền làm chuyện không bằng cầm thú với Tô Tô cô nương.
Ta rõ ràng đã có hôn thê.
Nàng, nàng còn là một hoàng hoa khuê nữ, chuyện này cần làm thế nào cho phải đây?"
Tuy thường đi Giáo Phường Ti, nhưng những cô gái trong Giáo Phường Ti khác với cô gái đàng hoàng.
Ừm, đứa nhỏ mới nghĩ muốn tất cả, người trưởng thành lại biết mình không lên được.
Bạn học Quảng Hiếu hành động thực lý trí. . . .
Hứa Thất An gật gật đầu:
"Vậy ngươi cần phải ngẫm lại cho kỹ."

Chu Quảng Hiếu ngẩng đầu:
"Ngươi hình như không kinh ngạc chút nào."

Từ đầu ta đã sớm biết, còn kinh ngạc cái rắm.
Hơn nữa lão tống sát vách cũng có ý tưởng giống ngươi. . .
Hứa Thất An thở dài nói:
"Chuyện đã xảy ra rồi, còn có thể làm sao? Có lẽ, Tô Tô chỉ là một vị khách qua đường của đời ngươi mà thôi."

Chu Quảng Hiếu nghe vậy, thất hồn lạc phách. . . .
Mẹ nó, nhịn thật vất vả, ha ha ha!
Nhìn bộ dáng Chu Quảng Hiếu mất hồn mất vía, Hứa Thất An suýt nữa đưa tay che miệng.
Trực tiếp nói với bọn họ cái gọi là Tô Tô cô nương thật ra là một nữ quỷ, vậy Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu nhiều lắm cảm thấy dọa người, phối hợp vài câu tức giận mắng chửi liền xong việc.
Về sau nhắc tới, sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng cảm xúc sẽ phai nhạt đi rất nhiều.
Hiện tại thì khác, bọn họ biểu hiện vô cùng hối hận, ở trước mặt Hứa Thất An nói càng nhiều, tương lai biết chân tướng lại càng cảm thấy thẹn thùng, hận không thể tìm cái hố dưới đất để chui vào.
Đây là linh cảm Hứa Thất An tìm được từ chuyện mình thổi phồng ở trong group chat Địa Thư, ngẫu nhiên sẽ sợ hãi thân phận bị sáng tỏ.
Tương lai khi thân phận của mình bại lộ, không còn mặt mũi làm người, liền nghĩ tới hai vị đồng chí lão Tống cùng lão Chu, tâm tính sẽ bình thản hơn rất nhiều. . .
Vậy mới là huynh đệ chứ. . . . .
Rời khỏi trà lâu, Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu phá lệ im lặng.
Lão Tống tiếc hận mình rốt cuộc có ý tưởng kết hôn, kết quả chỉ là một hồi nhân duyên sớm nở chóng tàn, trong lòng vạn phần buồn bã.
Cũng tự mình tưởng tượng Tô Tô cô nương trở thành cô gái xinh đẹp nhất trên đời, không ai tuyệt vời bằng.
"Ta nhất định phải tìm được nàng, cưới nàng làm vợ. . ."

Tống Đình Phong âm thầm thề.
Chu Quảng Hiếu thì càng thêm u buồn, bởi vì hắn phải làm ra lựa chọn giữa muội muội thanh mai trúc mã nhà bên và mỹ nhân ông trời ban xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận