Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 344: Lạn nhân (2)

Trong ánh sáng xanh vặn vẹo, vân nhạn hóa thành một con nhạn giấy được cắt gấp tinh xảo, giống thật như đúc.
"Thư của Dương Tử Khiêm đã trở lại."
Lý Mộ Bạch cười quay đầu, thông báo hai vị đại nho đánh cờ bên trong.
Trương Thận và Trần Thái đang chém giết đến mức vui vẻ đầm đìa, cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng hỏi:
"Viết cái gì?"
Lý Mộ Bạch mở ra giấy viết thư, mặt nở nụ cười đọc, không bao lâu, vẻ tươi cười dần dần biến mất, sau đó sắc mặt biến thành dữ tợn.
"Vô sỉ, quả thực vô sỉ!"
Lý Mộ Bạch bỗng nhiên bóp giấy viết thư ở trong tay, rít gào nói:
"Lão tặc Dương Cung quá vô liêm sỉ, uổng là người đọc sách. Lý Mộ Bạch ta hổ thẹn thay cho hắn, hổ thẹn thay cho học trò con cháu của hắn."
Đột nhiên phát ra tiếng gầm gừ, dọa cho hai vị đại nho Trương Thận cùng Trần Thái phải nhảy dựng. "rốt cuộc là có chuyện gì?
Một phong thư của Tử Khiêm cũng có thể chọc giận ngươi phẫn nộ như vậy?"
Trương Thận bất đắc dĩ lắc đầu, cười nhạo nói:
"Thuần Tĩnh à, ngươi còn chưa rèn luyện tâm cảnh đến nơi đến chốn, táo bạo dễ giận, vì vậy năm đó mới bại trước mặt Ngụy Uyên.
Ngươi nhìn Ngụy Uyên xem, lù lù bất động, vững vàng như núi."
Đại nho Trần Thái lắc đầu: "Tính cách của Thuần Tĩnh cách xác thực còn kém một chút, cho ta xem thư nào." Lý Mộ Bạch đã phát tiết phẫn nộ trong lòng, tức giận hừ một tiếng, đặt lá thư xuống chỗ bàn cờ. Trương Thận đưa tay nhặt lên, tập trung đọc, Dương Cung Dương Tử Khiêm nói ở trong thư, tại Thanh Châu hắn đã tiếp kiến đội ngũ Tuần Phủ, gặp được Hứa Thất An.
Dương Cung liên tục khen ngợi Hứa Thất An, gọi hắn là người có tài làm thơ giỏi nhất Đại Phụng trong năm trăm năm gần đây, đọc tới đó, Trương Thận đã cảm thấy không thích hợp, hình như có chút khoe khoang và tự hào.
Đọc xuống thêm đoạn nữa là một bài thơ:
Nhĩ thực nhĩ lục, dân chi dân cao.
Hạ dân dịch ngược, thượng thiên nan khi.
Của Hứa Thất An, thầy là Dương Cung.
Trong thư còn nói, đây là những gì khắc lên bia đá. Oành đùng đùng. . . .
Vách đá kịch liệt chấn động, đá vụn cuồn cuộn, lầu các như gặp động đất, tiếng gầm gừ của Trương Thận cùng Trần Thái vang vọng toàn bộ thư viện Vân Lộc.
"Dương Cung lão tặc không xứng làm người, lão phu đề nghị đá tên khốn này ra khỏi thư viện Vân Lộc."
"Một bài thơ đưa tiễn cũng thôi đi, bài thơ này cũng thuộc về hắn?
Lão phu không phục! !"
"Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi, hắn còn viết thư khoe khoang. . ." . . . .
Ở dịch trạm nếm hương vị đồ ăn đặc thù của Vân Châu xong, Hứa Thất An tắm trong nước lạnh, tinh thần phấn chấn. Mặc áo sơ mi màu trắng quay về phòng, mở ra bình rượu, khói nhẹ lượn lờ hiện lên, biến ảo thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, có điều lời nàng nói thì không đẹp lắm:
"Nam nhân thối!"
Hứa Thất An bất đắc dĩ mở miệng:
"Vốn định thả ngươi rời khỏi, hiện tại thay đổi chủ ý rồi."
Tô Tô lúc này liền thay đổi thái độ, nũng nịu nói: "Lão gia!!! "
Hứa Thất An híp mắt, nhìn kỹ nàng.
"Lão gia, ngài nhìn cái gì vậy?"
Tô Tô chớp chớp con mắt, thuận thế làm ra tư thế vô cùng đáng thương mà vẫn gợi cảm.
"Ta đang suy nghĩ Trữ Thải Thần lúc trước làm như thế nào."
Hứa Thất An thẳng thắn đáp.
"Trữ Thải Thần là ai?"
"Là một thư sinh, hắn cũng yêu mị."
"Mị kia khẳng định là ham muốn tinh khí của hắn."
Tô Tô tức giận nói.
"Vì sao?"
"Bởi vì ta chính là mị mà, ta cũng rất ham muốn tinh khí của nam nhân."
"Ngươi ham muốn như thế nào?" Hứa Thất An híp mắt, trầm giọng nói:
"Thành thật trả lời, ta sẽ căn cứ theo mức độ nặng nhẹ của tội nghiệt ngươi gây ra mà suy xét có thả ngươi ra không."
"Dùng miệng hút."
Tô Tô ra vẻ vô tội nói,
"Người ta đều là hút sơn tặc tội tác tày trời, không lạm sát kẻ vô tội."
"Hút nơi nào? Ừm, ta chỉ là tò mò thủ đoạn của mị mà thôi."
"Hút đầu."
"Cái đầu nào?" Trong mắt Hứa Thất An bắn ra tia sáng sắc bén.
Thần sắc Tô Tô có chút hoang mang, nhưng vẫn trả lời, ngón tay mảnh khải chỉ tới giữa trán mình:
"Nơi này."
Ánh sáng trong mắt Hứa Thất An chợt tắt, trầm giọng nói:
"Ta nghĩ xong rồi, ngươi làm nhiều việc ác, ta không thể dễ dàng thả ngươi, trở về đi." Phành! Đóng nắp bầu rượu.
"Lãng phí thời gian. . ."
Hứa Thất An nói thầm đứng dậy, ra ngoài gõ cửa phòng của Tống Đình Phong.
"Chuyện gì?"
Tống Đình Phong vốn định ngủ một giấc, nuôi dưỡng tinh thần, quần cũng đã cởi, Hứa Thất An lại đến gõ cửa.
"Tuần Phủ đại nhân không có mặt, nhưng chúng ta cũng không thể lơi lỏng, ta định thử suy đoán ám hiệu Chu Mân lưu lại, ngươi cùng Quảng Hiếu đều có kinh nghiệm phong phú, ý kiến của các ngươi có thể giúp đỡ ta tìm ra được chân tướng."
Tống Đình Phong vừa nghe Hứa Ninh Yến nói như vậy, vừa vinh hạnh vừa hổ thẹn, dù sao có biên chế Đả Canh Nhân, điều làm nhiều nhất vẫn là bùng nổ bạo lực, mà không phải trinh thám. "Ninh Yến, ở phương diện phá án. . .
Thật ra ta cũng không có quá nhiều kinh nghiệm."
"Ngươi đã từng nghe nói câu này chưa?"
Hứa Thất An nghiêm túc hỏi. Tống Đình Phong lắc đầu. Hứa Thất An nói:
"Một ít lời nói trong lúc vô tâm của ngươi, lại cởi bỏ nghi hoặc của ta, làm ta nổi lên một loại xúc động khó hiểu, làm ta tiếp tục truy tìm.
Nhất cử nhất động của ngươi, ta lại lưu tâm gấp đôi."
Tống Đình Phong cảnh giác nói:
"Ngươi lưu tâm nhất cử nhất động của ta để làm gì? Ngươi muốn làm gì?"
"Không phải, ngươi hiểu lầm. . . ." Hứa Thất An chuyển hướng đề tài: "Đúng rồi, ngươi có cảm tưởng gì với chuyện của Tô Tô cô nương?" Lúc nói chuyện, hắn nhìn chằm chằm Tống Đình Phong, chờ mong thấy được cảnh hắn che mặt thẹn thùng bỏ chạy. Tống Đình Phong vừa nghe tới Tô Tô cô nương, trong lòng liền rất đau đớn, trầm giọng nói: "Kiếp này không thể tìm được nàng, thì đây sẽ là tiếc nuối cả đời Tống mỗ." Nàng ở ngay trong phòng ta. . . .
Con hàng này còn chưa kịp phản ứng lại? Cái này không hợp lý, chỉ cần gặp Chu Quảng Hiếu trao đổi một chút, chuyện của Tô Tô liền bại lộ. . . Bọn họ đều gạt lẫn nhau?
Vì sao?
Là vì mình càng đáng tin cậy sao? Hứa Thất An nhất thời có chút cảm động.
"Đúng rồi, chuyện của Tô Tô, Ninh Yến ngươi đừng nói với người khác, bao gồm Quảng Hiếu."
Tống Đình Phong nói.
"Yên tâm, miệng ta rất kín đáo."
Hứa Thất An lộ ra nụ cười sáng lạn:
"Thuận tiện hỏi một câu, là vì ta càng đáng tin cậy hơn Quảng Hiếu sao?"
"Không phải, vì sao ngươi lại sinh ra ảo giác như vậy?"
Tống Đình Phong lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn:
"Bởi vì trong việc nam nữ, sự dâm đãng của ngươi căn bản không có giới hạn, cho nên không ngại ngùng khi bị ngươi biết.
Dù sao chuyện của ta cũng không thể loạn như ngươi được."
". . . Mọi người cùng đi Giáo Phường Ti, dựa vào cái gì mà nói ta dâm đãng không có giới hạn, chỉ bởi vì ta ngủ với Phù Hương, ngươi ngủ với người thường?"
Hứa Thất An không phục, nội tâm nói thầm ta vừa không thích trẻ con cũng không thích người già, sao lại nói là dâm đãng không có giới hạn.
"Mỗi lần nói với đồng nghiệp khác việc ngươi hàng đêm ngủ với Phù Hương, còn không trả bạc, mọi người đều cùng nhau mắng:
Mẹ nó, đồ vô liêm sỉ!"
- Hứa Thất An chỉ biết nín thinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận