Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 359: Truy bắt phạm nhân (2)

"Chứng cớ ở đâu?"
Chờ Hứa Thất An đóng lại cửa phòng, Tuần Phủ đại nhân đã không còn giữ được vẻ ngoài trầm ổn trấn định, trong ánh mắt khó nén được thần sắc phấn khởi cùng kích động.
Hứa Thất An lấy ra từ trong lòng sổ sách, đưa tới.
Trương Tuần phủ khẩn cấp tiếp nhận, nhưng không lập tức mở ra, mà hít sâu một hơi, bình ổn toàn bộ cảm xúc, lúc này mới bắt đầu đọc sổ sách. "Nhìn thấy mà giật mình, nhìn thấy mà giật mình. . .
Con số khổng lồ bậc này, tội Dương Xuyên Nam đáng chết vạn lần."
Trương Tuần Phủ xem xong, ngón tay dùng sức bóp sổ sách. . . .
Tuần Phủ đại nhân không hổ là người đọc sách, mình xem sổ sách nửa ngày, mới nhìn ra một chút manh mối.
Hứa Thất An dùng giọng điệu khâm phục hỏi:
"Khổng lồ cụ thể là bao nhiêu?"
Trương Tuần Phủ nhìn hắn một cái, giống như không nghe thấy, nói lặp lại:
"Nhìn thấy mà giật mình, nhìn thấy mà giật mình. . ."
. . . .
Hứa Thất An đã hiểu được, con số đúng là khổng lồ, nhưng đừng hỏi, hỏi chính là nhìn thấy mà giật mình.
Trương Tuần Phủ trịnh trọng thu lại sổ sách, ho khan một tiếng, hỏi:
"Ngươi làm thế nào để giải ám hiệu?" "Trong quá trình gặp kha khá trắc trở. " Hứa Thất An lúc này cẩn thận miêu tả quá trình giải ra ám hiệu một lần, cũng không quên tranh công lao cho hai đồng nghiệp:
"Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu cũng thể hiện được tác dụng quan trọng, bọn họ chẳng những tích cực tham dự vụ án, thậm chí không tiếc lấy thân đấu quỷ, vứt bỏ mặt mũi cá nhân, hi sinh to lớn, thật làm người ta cảm động."
"Lấy thân đấu quỷ?" Tuần Phủ đại nhân lắp bắp kinh hãi. "Đúng vậy, hôm qua lúc đi đường có oán linh chặn đường quấy phá, may mà Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu phấn đấu quên mình, liều chết chống đối. . ."
Hứa Thất An dùng giọng điệu thành khẩn nói. "Vu Thần giáo am hiểu nuôi quỷ ngự quỷ, hắc hắc, xem ra có thành viên Vu Thần giáo trốn ở trong Bạch Đế thành."
Khương Luật Trung nhướng mày một cái.
Hứa Thất An gật gật đầu, cảm thấy để Vu Thần giáo chịu nỗi oan này là hợp tình hợp lý, hỏi:
"Tuần Phủ đại nhân, ngươi kế tiếp định làm như thế nào?" Trương Tuần Phủ vuốt râu mỉm cười:
"Binh quý ở hành quân thần tốc!"
Tiếp theo chuyển giọng, mở miệng:
"Không cần vội, cơm nước xong rồi nói sau."
. . . .
Trên ghế, Trương Tuần Phủ đã ăn xong cơm tối, cho gọi Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu tới, nhìn hai Đồng la trước mặt, Tuần Phủ đại nhân ôn hòa nói:
"Nghe Ninh Yến nói, trong lúc tra án hai người các ngươi đã làm ra cống hiến rất lớn."

Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu lập tức nhìn tới Hứa Thất An, có chút cảm động.
Rõ ràng là Hứa Ninh Yến ở trước mặt Tuần Phủ đại nhân tranh công giúp bọn họ.
Công huân là thứ tốt, đầu tiên, nó liên quan đến đến thăng chức.
Tiếp theo, chấm dứt nhiệm vụ ở Vân Châu, nha môn sẽ dựa theo cống hiến của từng cá nhân mà ban thưởng bạc trắng.
Hơn nữa còn phi thường nhiều. . . .
Huynh đệ tốt mà!
Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu cảm động muốn chết.
"Đây là điều ty chức phải làm, giúp đỡ Tuần Phủ đại nhân, nguyện trung thành với triều đình, muôn lần chết cũng không chối từ."

Tống Đình Phong nói bằng giọng điệu tràn ngập cảm thổn thức.
Chu Quảng Hiếu lặng lẽ ít lời thì dùng sức gật đầu.
Trương Tuần phủ tán dương vuốt cằm, thân thiết hỏi:
"Nghe Ninh Yến nói, các ngươi ở trong lúc tra án đã lấy thân đấu quỷ, đối kháng oán linh muốn cản trả phá án, còn hi sinh thật lớn, có việc này sao?" . . .
Vẻ cảm động trên mặt Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu trong nháy mắt biến mất, dần dần biến thành cứng ngắc. "Tại sao không nói lời nào?"
"Đại nhân. . .
Việc nhỏ như vậy không đáng để đại nhân tự mình hỏi đâu."

Tống Đình Phong miễn cưỡng cười nói.
Trương Tuần Phủ lắc đầu, ôn hòa nói:
"Đợi sự tình chấm dứt, bản quan muốn viết sổ sách, bất luận cống hiến gì đều sẽ được ghi lại, dâng lên triều đình, đến lúc đó theo công trạng mà ban thưởng."

Sắc mặt hai người Tống Đình Phong trắng bệch,
"Tuần Phủ đại nhân, ty chức không phải không muốn, chỉ là. . .
Chỉ là bị oán linh gây tổn thương Nguyên thần, tinh thần có chút ngây ngốc, nhớ không nổi chi tiết nhỏ."

Hai người làm ra động tác rất ăn ý, một tay ôm mặt, một tay đong đưa:
"Không nhớ được, không nhớ được. . . ."
. . . .
Cơm chiều xong xuôi, Khương Luật Trung cùng Trương Tuần phủ cầm đầu, dẫn theo Hổ Bí vệ và Đả Canh Nhân, tổng cộng một trăm ba mươi người, chậm rãi đi tới phủ đệ của Đô Chỉ Huy Sứ.
Các trang bị đao thương cung nỏ đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, thậm chí còn trang bị hỏa thương, đã làm tốt dự phòng Đô Chỉ Huy Sứ Dương Xuyên Nam sẽ dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.
Trương Tuần phủ thiết lập hành động truy bắt vào ban đêm, muốn làm đối phương trở tay không kịp, cũng làm toàn bộ quan trường Vân Châu quan trường trở tay không kịp.
Không cho đối phương thời gian phản ứng.
Ven đường gặp được hai thủ vệ bát tuần thành, nhưng đều bị Tuần Phủ đại nhân lấy thái độ nghiêm khắc đè xuống, trong tiếng sắt thép va chạm leng keng, đội ngũ truy bắt đi vào phủ đệ của Dương Xuyên Nam.
Khương Luật Trung ngồi ở lưng ngựa, vung tay lên.
Một Ngân la nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới cửa phủ, thân hình hơi hạ thấp trọng tâm, nắm tay siết chặt, lực lượng toàn thân dồn vào một điểm, đánh ra một quyền.
Ầm!
Cửa lớn nặng nề trong nháy mắt bị phá nát, mảnh gỗ bắn tung tóe ra bốn phía.
Đám người Đả Canh Nhân dẫn theo Ngự Đao vệ vọt vào phủ đệ, đồng thời hô lớn:
"Tuần Phủ đại nhân phá án, kẻ nào dám ngăn cản, giết không tha!"
Đám thị vệ trong phủ của Dương Xuyên Nam đều là kẻ nổi bật trong quân đội, kiêu ngạo khó thuần, không thèm sợ hãi Tuần Phủ, vung đao chống lại đám người Ngự Đao vệ.
"Con mẹ nó, bằng vào đám người ô hợp các ngươi cũng đòi ngăn cản chúng ta?"
Một Ngân la nhe răng cười lạnh, rút đao ra.
Trong phủ Đô Chỉ Huy Sứ cũng có cao thủ, nhanh chóng lao tới dây dưa với Ngân la.
"Dừng tay!"
Tiếng quát truyền đến, Dương Xuyên Nam khoác áo choàng đi ra, một quyền đánh lui hai gã Ngân la, cứu mạng mấy tên thị vệ.
"Hừ!"
Khương Luật Trung từ đầu tới cuối đều im lặng theo dõi cuộc chiến cất bước đứng ra, mở năm ngón tay chĩa về phía Dương Xuyên Nam, bàn tay hắn tráng kiện, da lóe lên ánh sáng kì lạ, không giống như là máu thịt người thường, mà càng giống đúc từ kim loại xanh vàng.
Một luồng khí cơ cường đại bao phủ toàn thân Dương Xuyên Nam, sau đó Khương Luật Trung nắm tay một cái, mạnh mẽ đấm ra một quyền.
Quyền ý bùng nổ!
Quyền ý của Kim la đánh trúng phần ngực của Dương Xuyên Nam, phát ra tiếng động vang trời.
Thật giống như giữa đất trời có một cái chuông khổng lồ ngân vang, mọi người đều nhìn thấy, thần quang quanh thân Dương Xuyên Nam nhanh chóng lóe ra, ngay sau đó tán loạn thành từng chấm sáng nhỏ.
Đồng Bì Thiết Cốt đã bị phá.
Miệng Dương Xuyên Nam hộc máu, bay vọt về phía sau.
"Đại nhân!"
Đám người thị vệ trong phủ cảm thấy mí mắt như muốn nứt ra, nắm chặt chuôi đao, muốn liều mạng chém giết với đám khách không mời trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận