Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 365: Khó bề phân biệt (2)

"Trong cửa hàng không có người, cũng không có mai phục."
Lý Diệu Chân nói.
Hứa Thất An lúc này phất tay, mang theo ba Ngân la phá cửa mà vào, điều tra lầu trên lầu dưới, tất cả vật phẩm trong cửa hàng đều giữ nguyên trạng, không bị phá hư.
Trong ngăn kéo thậm chí còn có hai mươi lượng bạc, Hứa Thất An lựa chọn lấy nó bổ sung công quỹ, thu vào túi tiền của mình. . . .
Không có dấu vết đánh nhau, không có dấu vết cướp đoạt. . . .
Chủ nhân cửa hàng giống như chỉ là tạm thời rời khỏi. . . .
Hứa Thất An điều tra không có kết quả, dẫn người ra khỏi cửa hàng, đi tới những ông chủ đứng bên ngoài xem náo nhiệt.
Cửa hàng này cũng làm nghề bán "thịt chó". "Ngươi lại đây, bản quan có chuyện muốn hỏi ngươi."
Ông chủ cửa hàng Đinh số 16 nghe lời đi tới, vâng dạ nói:
"Đại nhân."
"Ông chủ cửa hàng Đinh số 15 đi đâu rồi?" "Đã mấy ngày không mở hàng làm ăn rồi, những cô nương trong cửa hàng của hắn đều chạy tới chỗ ta làm việc."
Ông chủ cửa hàng số 16 hỏi gì đáp nấy, nhưng không nói lời dư thừa. "Đóng cửa khi nào?" Hứa Thất An lại hỏi. "Ba ngày trước."
Ba ngày trước. . .
Cũng chính là sau khi ta đi?
Ánh mắt Hứa Thất An híp lại, tiếp tục hỏi:
"Ông chủ cửa hàng số 15 có phải là què chân không?" "Là hắn, nhưng không phải ông chủ ban đầu."
. . .
Không phải ông chủ ban đầu.
Suy đoán trong lòng Hứa Thất An đã được chứng thật, "Ông chủ ban đầu ở đâu?
Ông chủ mới què chân tiếp nhận cửa hàng từ bao giờ?" "Cửa hàng số 15 đổi chủ nhân đại khái từ một tuần trước, ông chủ cũ đi chỗ nào thì ta cũng không biết."
Hứa Thất An lại hỏi những ông chủ xung quanh khác, nhận được câu trả lời không khác nhau bao nhiêu.
Ông chủ những cửa hàng xung quanh cũng rất kinh ngạc với việc cửa hàng số 15 đột nhiên đổi ông chủ.
Mấy người này không có giao tình sâu đậm gì, nên không để tâm cũng là bình thường.
Trên đường trở về, ngựa chạy chầm chậm, Hứa Thất An không biết mình đã xoa trán lần thứ bao nhiêu.
Lý Diệu Chân nghiêng đầu nhìn hắn, thanh âm lộ ra sức hút của một cô gái trưởng thành:
"Hình như tinh lực của ngươi rất suy kiệt."
Cũng may ngươi không kêu ta là đồ háo sắc. . . .
Hứa Thất An nói:
"Lý tướng quân hình như có hiểu lầm gì đó với ta, cho rằng ta là đồ háo sắc, bằng không đã không phái tô Tô cô nương đến mê hoặc ta."
"Chẳng lẽ không đúng?" Đối mặt hành vi một lời không hợp liền đè người khác xuống giường của Hứa Thất An, Lý Diệu Chân rất phản cảm. "Ta đang đánh sâu vào Luyện Thần Cảnh, đã thật lâu không ngủ."
Hứa Thất An giải thích.
Hắn không để lộ cụ thể bao nhiêu ngày.
Đánh sâu vào Luyện Thần Cảnh?
Lý Diệu Chân hơi trợn to mắt đẹp, nhìn kỹ hắn.
Lúc này nàng mới phát hiện mình hiểu lầm hắn, nhìn đôi mắt thâm đen trũng xuống của Hứa Thất An, mặc dù là ai cũng sẽ theo bản năng thấy đối phương miệt mài quá độ.
Mà không phải nghĩ hắn đang đánh sâu vào Luyện Thần Cảnh, cộng thêm ở trong Thiên Địa hội, nghe số 1 đánh giá Hứa Thất An là đồ háo sắc, trầm mê Giáo Phường Ti, ấn tượng đồ háo sắc liền được cố định.
Cho dù đây là biến hóa do đánh sâu vào Luyện Thần Cảnh mang đến, cũng không thay đổi được sự thật ngươi là đồ háo sắc . .
Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết ta hiểu ngươi cỡ nào. . . .
Lý Diệu Chân thầm nghĩ.
Nhưng nàng có chút tò mò, tiểu tử này đã chịu bao lâu rồi?
Lý Diệu Chân không hiểu nhiều lắm về hệ thống vũ phu, dù sao nàng xuống núi rèn luyện mới vài năm ngắn ngủi, chưa gặp vũ phu vừa đánh sâu vào Luyện Thần Cảnh bao giờ.
Loại người kinh nghiệm phong phú giống như Dương Xuyên Nam, liếc mắt một cái liền nhìn ra Hứa Thất An đang đánh sâu vào Luyện Thần Cảnh.
Cái này là ánh mắt người từng trải mới có được. "Nếu ta nhớ không lầm, cực hạn đánh sâu vào Luyện Thần Cảnh là mười ngày đúng không?" "Lý tướng quân có vẻ không quá hiểu biết về hệ thống vũ phu."
"Vì sao ta phải hiểu biết?" "Hình như ngươi không quá coi trọng vũ phu."
Lý Diệu Chân có chút hài hước trả lời:
"Ta không đơn độc."
Hứa Thất An:
". . . ."
Hắn không khỏi nhớ tới đám thuật sĩ áo trắng kiêu ngạo cùng người đọc sách nho gia, bọn họ cũng xem thường vũ phu, điều buồn cười của thế giới này chính là: ai cũng không phục ai, nhưng mọi người nhất trí khinh thường vũ phu.
Hứa Thất An trước kia chỉ biết là kì thị làm người ta buồn nôn nhất trên đời là kì thị chủng tộc người da vàng da đen, hiện tại có thêm một cái, tên gọi: vũ phu.
Trừ thuật sĩ và võ giả, các đại thế hệ đều tồn tại phẩm chất siêu việt, hoặc từng xuất hiện tồn tại phẩm chất siêu việt.
Nhưng tác dụng của thuật sĩ nhiều hơn xa vũ phu, thuật sĩ càng dễ nhận được tôn trọng.
Không biết khi nào hệ thống võ giả cũng có thể xuất hiện một vị võ thần. "Thực làm cho người ta tức giận mà."
Hứa Thất An nói. . . . .
Trở lại dịch trạm, Trương Tuần Phủ cùng Khương Luật Trung đã không còn ở đại sảnh, lưu lại một Hổ Bí vệ, hắn nói với Hứa Thất An cùng Lý Diệu Chân, Tuần Phủ đại nhân đang chờ trong phòng.
Gõ vang cửa phòng Trương Tuần Phủ, Hứa Thất An và Lý Diệu Chân vào phòng. "Người mà Lý tướng quân vẽ ra chính là ông chủ cửa hàng chợ đen thay Chu Mân bảo quản chứng cớ.
Ta giải ra ám hiệu Chu Mân lưu lại, nhờ vậy mới mò ra đường đi, chiếm được sổ sách."
Hứa Thất An kể lại những chuyện đã trải qua cho Trương Tuần Phủ cùng Khương Luật Trung.
Nghe xong, Trương Tuần phủ lộ sắc mặt nghiêm trọng:
"Ý ngươi là ông chủ ban đầu mới thật sự là người bảo quản sổ sách ?" Hứa Thất An gật đầu nói:
"Tám chín phần mười là như vậy, hơn nữa nếu ta không đoán sai, chắc hắn đã bị giết để bịt miệng.
Còn ông chủ mà ta gặp gỡ tại cửa hàng là Lương Hữu Bình giả trang."
Khương Luật Trung sờ sờ cằm, dùng giọng điệu khó hiểu hỏi:
"Vậy sao bọn họ có thể tìm được chợ đen?" "Còn nhớ rõ những gì ta nói lúc phân tích vụ án không? " Hứa Thất An lại xoa xoa trán, "Chúng ta thông qua manh mối Dương Oanh Oanh tra ra cửa hàng chợ đen Đinh số 15.
Nhưng manh mối này không phải đưa cho chúng ta, mà là cho Bố Chính Sứ Thanh Châu Dương đại nhân. "Nói cách khác, manh mối mà Chu Mân vốn lưu cho chúng ta đã bị người khác phá giải."
Trên đời người thông minh chỗ nào cũng có.
Lý Diệu Chân lắc đầu:
"Các ngươi không cảm thấy rất kỳ quái sao, nếu đã tìm được sổ sách, trực tiếp hủy diệt là xong, vì sao phải ở lại chờ các ngươi đi tìm, rồi lại giao sổ sách cho các ngươi?" Khương Luật Trung lắp bắp kinh hãi:
"Sổ sách bị đánh tráo, chúng ta lấy được hàng giả?" "Không!" Trương Tuần phủ lắc đầu:
"Nếu sổ sách là giả, sáng nay Bản quan đi Đô Chỉ Huy Sứ ti đối chiếu, rất nhanh có thể nhìn ra sơ hở.
Vậy bọn họ đưa sổ sách giả cũng đâu có ý nghĩa gì?" Khương Luật Trung càng nhăn mày chặt hơn:
"Nhưng mà đưa sổ sách thật lại càng kỳ quái hơn, giết ông chủ cửa hàng chợ đen thật, sau đó trả lại sổ sách thật cho chúng ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận