Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 392: Ngày tế mùa xuân sống lại (1)

Ngoài thành.
Từng dãy xe nỏ bắn chụm, tiếng dây cung réo rắt quanh quẩn, từng khẩu hỏa pháo bắn, tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.
Dưới chân Dương Thiên Huyễn sáng lên từng đạo trận văn, công năng không giống nhau, có cái là cuồng phong bao bọc mũi tên, tăng sức xuyên thấu của nó, hoặc là thay đổi quỹ tích vận hành, truy kích kẻ địch. Có cái là gọi lửa tới, tăng thêm uy lực nổ của đạn pháo. Có cái là thuần túy gọi tới thiên lôi, đánh giết kẻ địch.
“Ta tinh thông ba mươi sáu loại trận pháp, trong đó hai mươi cái là thuật chém giết, giết ngươi con kiến này, chỉ trong nháy mắt.”
Dương Thiên Huyễn hừ lạnh nói:
“Nhưng ngươi nếu thu hồi câu nói lúc trước...”
“Nói cái gì?”
Đã mấy lần triệu hồi chiến hồn, thân hình Mộng Vu chật vật, tuy hắn chiến lực vô song, nhưng không cách nào chạm đến Dương Thiên Huyễn nắm giữ trận pháp truyền tống. “Ngươi vừa rồi nói, ta nếu ở trong tay ngươi cứu người, còn chưa đủ tư cách. Nam nhân, ngươi đã thành công khơi dậy lửa giận của ta.” “Thu hồi lại như thế nào, không thu hồi lại như thế nào.” “Thu hồi thì giữ cho ngươi toàn thây, không thu hồi thì khiến ngươi hóa thành tro bụi. Vu sư các ngươi không giỏi về đánh giết, chiến trường thi thể chồng chất như núi mới là sân nhà của vu sư, về phần nơi này, ta định đoạt.” “Ta muốn đi ngươi cũng không ngăn được.”
Mộng Vu cách không vỗ một chưởng, vỗ cho đạn pháo nổ tung, hắn bị luồng khí cuồng nhiệt đẩy lảo đảo lui về phía sau, khóe miệng trào tơ máu. “Bây giờ Trương tuần phủ cùng Khương Luật Trung đã chết, chờ đại quân tích trữ trong núi chạy tới, ngươi cũng chỉ có con đường sám xịt trốn trở lại kinh thành.” Nói tới đây, Mộng Vu bỗng tim đập nhanh một trận, hắn nhíu nhíu mày, vừa lui về phía sau, vừa bấm đốt ngón tay giải toán. Đối với Quái Sư mà nói, tim đập nhanh liền ý nghĩa điềm báo trong cõi. “Sao có khả năng...” Mộng Vu thất thanh kinh hô. Hắn tính được nguy hiểm, nguy hiểm bắt nguồn từ Khương Luật Trung. Nhưng, gã bây giờ vốn nên chết rồi, không có bất cứ sinh cơ nào mới đúng. Trước khi hành động, hắn từng bói một quẻ, quẻ tượng biểu hiện, hôm nay đều sẽ phi thường thuận lợi. Nhưng hôm nay lại tính, tất cả đều đã khác đi. Quẻ tượng biểu hiện, điềm báo đại hung. Là ai che chắn thiên cơ?
“Rầm rầm rầm...”
Cuối đường chân trời, một bóng người chạy như điên mà đến, hắn một khắc trước còn xa tận chân trời, ngay sau đó đã gần ngay trước mắt.
Là Khương Luật Trung bộ mặt dữ tợn, hai mắt đỏ rực. Khí cơ cuồng bạo như thủy triều cuồn cuộn, tỏ rõ chủ nhân lửa giận vô biên. ...
Dịch trạm, đại sảnh.
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu canh giữ ở trong đại sảnh, trên lầu chỉ để lại một vị Đồng la trông giữ phạm nhân. Hai người đặt bội đao lên bàn, ai cũng không nói, yên tĩnh ngồi im, không khí như vậy đã duy trì nửa canh giờ.
Đột nhiên, vành tai hai người đều khẽ động, nghe thấy được tiếng lọc cọc của bánh xe, dừng lại ở cửa dịch trạm. Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu nắm lên bội đao chạy vội ra ngoài, ở trong sân thấy Trương tuần phủ, thấy các Đồng la, thấy Lý Diệu Chân buộc tóc đuôi ngựa. Trên mặt bọn họ khắc sự bi thương, im lặng không nói. “Ninh Yến đâu? Hứa Ninh Yến đâu?”
Tống Đình Phong nhìn quét qua đám người, chưa thấy bóng dáng đồng nghiệp. “Ở bên ngoài.” Một Đồng la thấp giọng nói.
Trong lòng Tống Đình Phong “bộp” một cái, không để ý tất cả xông ra ngoài, sau đó, hắn ở trong xe ngựa ngoài dịch trạm thấy được Hứa Thất An. Trên mặt hắn đắp một cái áo choàng, Tống Đình Phong có thể nhận ra hắn, là vì thanh đao khác biệt kia. Tống Đình Phong vươn tay, run run, kéo áo choàng xuống. Nửa canh giờ trước, vẫn là đồng bạn hoạt bát khỏe mạnh, bây giờ đã không còn vẻ mặt, vĩnh viễn không còn nữa. Tống Đình Phong đứng ở nơi đó, cúi đầu, có lẽ có năm sáu giây. Đột nhiên, “A...” Xé rách tim phổi tru lên.
“Nén bi thương...” Một gã Đồng la đi qua, trong mắt rưng rưng.
“Cút!”
Chu Quảng Hiếu một cước đạp hắn bay đi.
Tống Đình Phong còn ở nơi đó tru lên,
“Ta nén bi thương con mẹ ngươi, huynh đệ của lão tử không còn nữa, ngươi bảo ta nén bi thương... Các ngươi trả ta huynh đệ, trả ta huynh đệ... A a a...” ...
Trong thế giới xám xịt, Hứa Thất An lại gặp được ngôi miếu nhỏ kia, trong miếu có một hòa thượng trẻ tuổi tuấn tú ngồi xếp bằng. “Đại sư...”
Hứa Thất An bi phẫn nói:
“Ta hình như đã chết, ta muốn ân cần thăm hỏi một lần phụ nữ cả nhà ngươi, không biết có tiện hay không?”
Hứa Thất An rất phẫn nộ, mặc cho ai gặp phải loại chuyện này đều sẽ phẫn nộ.
Nếu không phải biết đánh không lại, Hứa Thất An đã sớm tiến lên gây hấn, một tay xách cổ áo, một tay vung bàn tay, vừa đánh vừa chất vấn: Không phải đã nói cứu ta sao, ngươi tên xỏ lá này, ngươi con mẹ nó trả mạng cho ta!
Hòa thượng thối này hoàn toàn cô phụ sự tín nhiệm của hắn, đã nói ta mang thân thể hiến cho ngươi, ngươi giúp ta giết địch đâu? Tuy hai ta là hiệp nghị miệng, nhưng có thể có chút tinh thần khế ước hay không?
Lúc này, Hứa Thất An rất hợp với tình hình nghĩ đến một bài ca:
Bán rẻ tình yêu của em, anh trái lương tâm, cuối cùng biết chân tướng nước mắt em rơi xuống.
“Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta còn có thể sống không? Là phải chuyển thế đầu thai, hay là đoạt xác sống lại, thế giới này có luân hồi không?”
- Trích bài hát: mua bán tình yêu.
Hứa Thất An ôm tâm tình thấp thỏm, áp chế toàn bộ cảm xúc, lựa lời thương lượng với Thần Thù hòa thượng.
Việc đã đến nước này, trở mặt đã vô dụng, nên cân nhắc như thế nào đối mặt tương lai.
Cái này không phải sợ, đây là phương thức tư duy của người trưởng thành.
Hai lựa chọn chuyển thế cùng đoạt xá sống lại, Hứa Thất An càng có khuynh hướng sau hơn, dù sao để trưởng thành cần thời gian rất dài.
Linh hồn một người trưởng thành, kẹt ở trong thân thể trẻ con, không tới mấy năm hắn liền bởi vì quá mức nhàm chán mà nổi điên.
Khi Hứa Thất An nghĩ ngợi lung tung, Thần Thù hòa thượng mở mắt, mặt mày tường hòa, nói: “Ngươi tựa như đang trách ta?”
Không, không trách ngươi, chỉ trách ta tin lầm người...
Hứa Thất An lảm nhảm trong lòng.
“Ngươi hiểu biết bao nhiêu đối với hệ thống võ phu?”
Thần Thù hòa thượng mỉm cười. Hứa Thất An nghĩ nghĩ, rồi nói:
“Dã man thô bỉ?”
Vẻ mặt Thần Thù đại sư khựng lại một chút, như là chưa nghe thấy, thản nhiên nói:
“Võ phu rèn luyện bản thân, lấy sức người đối kháng sức trời đất.
“Thân” này không chỉ là chỉ thân thể, tinh khí thần ba thứ là một thể.”
Ngươi hòa thượng thối này không biết bắt trend, không thú vị gì...
Hứa Thất An giật mình gật đầu:
“Cho nên, đại sư cho dù bị phong ấn ở Tang Bạc năm trăm năm, nguyên thần vẫn bất diệt, đó là đạo lý này?”
Vậy mới hợp lý, nếu chỉ là rèn luyện thân thể, vậy sở đoản của võ giả cũng quá rõ ràng rồi, giống đạo môn loại hệ thống chuyên tu nguyên thần này, chẳng phải là trong nháy mắt có thể đoạt xá võ giả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận