Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 407: Giám chính tặng (3)

Thực đáng tiếc, Đồng la kia hi sinh vì nhiệm vụ rồi...
Cung nữ thở dài một tiếng trong lòng.
Bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng nghẹn ngào nhẹ nhàng, ngạc nhiên quay đầu, thấy Lâm An công chúa không ngờ rơi lệ đầy mặt. “Công chúa? !” Cung nữ run rẩy gọi một tiếng, bối rối nhìn xung quanh, may mà tuyết lớn mờ mịt, xung quanh không có ai, hạ giọng:
“Ngài sao lại khóc, là, là vì hắn sao?”

“Bản cung, bản cung không biết...”

Nước mắt chảy xuống từng giọt, Lâm An nâng tay, ôm ngực.
Nơi này trống vắng. .....
“Tuyết rơi rồi, ta thích ngày tuyết, hẳn là chờ tuyết tạnh rồi, ta liền có thể cùng các sư huynh ném tuyết, còn có thể nặn người tuyết, đắp ngựa tuyết.”

Chỗ ở của Hoài Khánh công chúa, trong phòng trà ấm áp, Chử Thải Vi bưng uống một ly trà, ăn bánh ngọt, nhìn tuyết lớn ngoài cửa sổ.
Nàng hiện lên lúm đồng tiền mờ mờ, rất hưởng thụ thích ý sau buổi trưa, có trà nóng, có bánh ngọt ngon, còn có thể ngắm tuyết.
Hoài Khánh công chúa mặc váy cung đình màu trắng, sớm đã nóng lạnh bất xâm, nàng mặc là trang phục hè nổi bật dáng người.
Đối với bạn thân khuê phòng lải nhải, nàng không để ý tới, trong tay cầm quyển sách, ánh mắt lại nhìn tuyết lớn ngây người.
“Hoài Khánh công chúa, ngươi làm sao vậy, những ngày qua mất hồn mất vía.”

Chử Thải Vi cảm giác được mình bị bỏ qua, trong lòng rất tức giận.
Trong con ngươi đen bóng chiếu từng bông tuyết trắng noãn, Hoài Khánh buồn bã nói:
“Thải Vi, thư bản cung viết thay ngươi, chỉ sợ không giao đến trong tay ngươi rồi.”

Chử Thải Vi không tim không phổi ăn bánh ngọt, hỏi:
“Vì sao?”

“Hắn hi sinh vì nhiệm vụ rồi.”
Tay Chử Thải Vi run lên, bánh ngọt rơi xuống đất. ...
Quan Tinh lâu, đài bát quái.
Chử Thải Vi ủ rũ đạp bậc thang, tới tầng đỉnh Quan Tinh lâu.
Tuyết lớn lông ngỗng phiêu đãng, đài bát quái đọng một tầng tuyết mỏng manh, Giám chính ngồi xếp bằng ở trước bàn, ba thước xung quanh không một chút tuyết.
Chử Thải Vi dừng lại ở phía sau Giám chính, tủi thân và uất ức nức nở nói:
“Lão sư...”

“Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần có sư huynh bắt nạt ngươi, ngươi liền khóc lóc chạy tới chỗ vi sư cáo trạng.”

Giám chính chưa quay đầu, cười uống một chén rượu.
“Không có sư huynh bắt nạt con.”

Chử Thải Vi mếu miệng, oa một tiếng khóc lên: “Hứa Thất An chết rồi, Hứa Thất An chết rồi, con khó chịu quá...”

Giám chính im lặng một lát, quay đầu nhìn phía nam, tựa như đang chuyên chú nhìn cái gì, đột nhiên khẽ cười một tiếng:
“Chuyện tốt.”

Chử Thải Vi khóc càng dữ hơn, dùng sức dậm chân, vừa khóc vừa mắng: “Lão già đáng ghét, lão già thối, bạn con chết, người còn nói chuyện tốt, sao người không chết đi.”
“Sao nói với lão sư thế?
Lão sư sống năm trăm năm, còn chưa sống đủ đâu, muốn hướng ông trời mượn năm trăm năm nữa.”

Giám chính tức giận nói.
“Vậy, vậy người vừa rồi nói là hành vi của lão sư sao.”

Chử Thải Vi khóc sướt mướt.
“Vi sư nói chuyện tốt, tự nhiên là chuyện tốt.”

Giám chính nói:
“Năm kia, vi sư ban cho ngươi Thoát Thai Hoàn, ngươi ăn chưa?”
“Thoát Thai Hoàn nào.”
Chử Thải Vi lau nước mắt. “Thoát Thai Hoàn, Thoát Thai Hoàn sáu mươi năm chỉ luyện ra ba viên.
Nguyên Cảnh đế tiểu tử đó cầu vi sư, vi sư cũng không cho Thoát Thai Hoàn.”
Giám chính càng thêm tức giận.
“Ồ, ở trong túi của con.”

Chử Thải Vi khóc thút thít nói:
“Người không nói con cũng quên, con lại không dùng đến thứ đó.”

Giám chính gật gật đầu, cười nói:
“Nhớ kỹ, ngươi mang Thoát Thai Hoàn đưa cho Hứa Thất An.”

“Con không có.”

“Ngươi tặng rồi.”
“Con không có nha, ở trong túi của con.”
“Câm miệng, ngươi tặng rồi.
Về sau có người hỏi ngươi, ngươi cứ nói như vậy.”
“Hức.”
Chử Thải Vi lại khóc nói: “Lão sư, Hứa Thất An chết rồi.”
Nàng có thói quen, chính là gặp chuyện đau lòng, sẽ đến chỗ Giám chính khóc kể.
Tựa như đứa nhỏ bị tủi thân và uất ức, sẽ tìm cha mẹ khóc lóc kể lể.
“Ngươi vừa bước vào lục phẩm không lâu, mấy ngày nay đừng ra ngoài.”
Chờ sau khi Chử Thải Vi rời khỏi, Giám chính mở ra lòng bàn tay, một viên đan dược trong suốt màu da cam lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay.
Tiếp theo, Giám chính nhổ xuống một lọn râu bạc trắng, nhẹ nhàng phun ra một hơi.
Lọn râu đó theo gió tung bay, càng bay càng cao, bỗng nhiên bành trướng, hóa thành một con chim to màu trắng.
Chim to hót văng vẳng, lượn ở không trung một lát, lao xuống, cắp đi Thoát Thai Hoàn trong tay Giám chính.
Chử Thải Vi về phòng, cúi đầu tìm kiếm ở trong túi da hươu bên hông. “Lão sư sao đột nhiên nói với ta về Thoát Thai Hoàn, còn nói đưa cho Hứa Thất An rồi...”
Nàng vừa khóc thút thít, vừa tìm rồi tìm, lại như thế nào cũng tìm không thấy Thoát Thai Hoàn. ...
“Ngươi tín nhiệm Ngụy Uyên như vậy?
Nguyện ý mang bí mật trên người nói hết cho hắn?”
Trong khoang thuyền tối tăm, Dương Thiên Huyễn ngồi xếp bằng, đưa lưng về phía quan tài.
Chuyện Hứa Thất An là con tư sinh của Ngụy Uyên, hắn nghĩ chút liền biết không thể tin, Hứa Thất An hai mươi tuổi, mà Ngụy Uyên hơn hai mươi năm trước, đã ở trong cung làm hoạn quan. “Ba ba cái gì nói giỡn thôi, chơi trend ngươi hiểu hay không.”
Hứa Thất An nằm ở trong quan tài, thở dài: “Tín nhiệm đương nhiên là tín nhiệm, Ngụy Công đối với ta không tệ, rất mong muốn bồi dưỡng ta.
Nói ân trọng như núi với ta cũng không đủ.
Trái lại ta có chút kháng cự mang bí mật nói cho hắn.”
“Vì sao?”

“Nói như thế nào đây, tâm tư Ngụy Công quá thâm trầm, khiến người ta nhìn không thấu, ngươi vĩnh viễn không biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.
Cũng không biết sau khi mang bí mật nói cho hắn, hắn sẽ làm ra phản ứng gì.”

“Như thế, Ngụy Uyên giống với lão sư ta, đều là người tâm tư thâm trầm đến đáng sợ.
Cho dù là nam nhân tay nắm trăng sáng hái sao trời như ta, cũng nhìn không thấu bọn họ.”
Dương Thiên Huyễn khó hiểu nói:
“Vậy ngươi sao lại nguyện ý tán gẫu với ta những lời trong lòng?”

Hứa Thất An cười nói: “Bởi vì Dương sư huynh là nam nhân có một tấm lòng son.”
Trừ thích làm màu, mọi thứ khác đều không để ý.
Dương Thiên Huyễn gật gật đầu, lại cảm thấy lời này là lạ,
“Luôn cảm thấy đây không phải lời hay ho gì...
Vậy có nghĩ tới rời khỏi kinh thành hay không?
Dù sao ngươi đã chết, trời lớn đất lớn, chỗ nào cũng có thể đi.”

“Nhưng người nhà của ta đều ở kinh thành, có thể trở về đương nhiên vẫn phải trở về.”

Hứa Thất An thở dài:
“Cuộc sống thanh sam trường kiếm hành tẩu giang hồ, ta cũng từng hướng tới.
Nhưng mặc kệ ngươi đi đến nơi nào, trên đời này có một căn nhà có thể trở về mọi lúc, ngươi sẽ không hoảng hốt nữa.
Mà ta một khi rời khỏi kinh thành, có thể đời này cũng không trở về được.”
Trải qua một đoạn thời gian ở chung, có lẽ là quá nhàm chán, hai người đầu tiên là thuận miệng cãi cọ, dần dần bắt đầu nói một ít lời trong lòng.
“Điều này cũng đúng, ta lúc ra ngoài, chỉ cần nhớ tới còn có sư huynh sư đệ Ti Thiên Giám, còn có lão sư, trong lòng liền cảm thấy kiên định.
Cũng không phải thật sự không có nhà để về, chỉ là du lịch ở bên ngoài.”

Dương Thiên Huyễn khẽ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận