Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 410: Xác chết vùng dậy (3)

Nguyên Cảnh đế trầm giọng nói:
“Súc sinh kia đâu?”

“Thái tử điện hạ đã bị nhốt ở tẩm cung, chờ đợi bệ hạ định đoạt.”

“Đưa đến Đại Lý tự đi.”

Nguyên Cảnh đế ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua ba người,
“Trẫm muốn ở trong vòng ba ngày có được kết quả.”

“Bệ hạ, việc liên quan rộng, ba ngày chỉ sợ không được.”

Đại Lý Tự Khanh nói.
“Trẫm chỉ cho các ngươi ba ngày.”
Nguyên Cảnh đế mặt lạnh lùng. “Bệ hạ, dưới trướng Ngụy Công nhân tài đông đúc, liên tục phá vụ án lớn, không bằng mang vụ án này chuyển giao cho Đô Sát viện đi.”

Hình bộ thượng thư đề nghị.
Đại Lý Tự Khanh rất tán thưởng. “Nhân tài đông đúc, thượng thư đại nhân chỉ ai?”
Ngụy Uyên bình tĩnh đảo qua hai vị đại thần, lại nhìn về phía Nguyên Cảnh đế: “Người có thể làm việc đã hi sinh vì nhiệm vụ ở Vân Châu.”
Hình bộ thượng thư cùng Đại Lý Tự Khanh nhìn nhau, Đồng la liên tục phá kỳ án kia tổn hại ở Vân Châu, mấy ngày trước, hai người còn âm thầm khen hay.
Bây giờ người để đổ lỗi không còn, trong lòng Hình bộ thượng thư cùng Đại Lý Tự Khanh bỗng nhiên có chút phức tạp.
Phúc phi đã chết, nghi là bị thái tử lăng nhục, xấu hổ và giận dữ muốn chết, từ trên lầu nhảy xuống, đánh vỡ lan can, ngã chết.
Mạch lạc vụ án là như vậy.
Sau buổi trưa hôm nay, thái tử từ chỗ Trần quý phi uống rượu quay về, không biết sao lại đi vườn ngự uyển của Phúc phi.
Sau đó liền xảy ra sự kiện Phúc phi quần áo không chỉnh tề ngã lầu mất mạng.
Chuyện này chẳng những liên quan đến mặt mũi hoàng gia, tội danh thái tử một khi bị khẳng định, vậy đề cập đến tranh đoạt vị trí thái tử, lợi ích sau lưng liên lụy quá phức tạp, Đại Lý Tự Khanh và Hình bộ đều không muốn nhận củ khoai lang phỏng tay này.
Nguyên Cảnh đế nhíu nhíu mày, hắn biết Ngụy Uyên nói là Hứa Thất An, Đồng la chết ở Vân Châu kia.
Bình thường chỉ cảm thấy Đồng la đó chướng mắt, chán ghét.
Mà khi có án, Nguyên Cảnh đế bỗng nhiên phát hiện, tác dụng của Đồng la kia thật ra rất lớn.
Chết quá đáng tiếc rồi. “Phành!” Nguyên Cảnh đế đập bàn tức giận mắng, “Đại Phụng ta nhân tài đông đúc, không có một Đồng la, chẳng lẽ không phá được án?”
“Bệ hạ thứ tội.”
Ba vị đại thần đồng thời khom người.
Lúc này, một vị hoạn quan bước chân vội vàng tới ngoài ngự thư phòng, chưa vượt qua bậc cửa, khom người cúi đầu.
Cái này đại biểu cho bên ngoài có việc, Nguyên Cảnh đế vị trí này là đối diện cửa, hắn có thể thấy hoạn quan, nhưng truyền triệu hay không, dựa theo Nguyên Cảnh đế quyết định. “Bên ngoài có chuyện gì?”
Trong giọng nói Nguyên Cảnh đế lộ ra lửa giận đè nén.
Đại thái giám vội vàng gọi hoạn quan ngoài cửa tiến vào. “Hồi bẩm bệ hạ, Lâm An công chúa cầu kiến.”
Hoạn quan nói.
Lâm An công chúa giờ này khắc này tới gặp, không cần nghĩ cũng biết là vì chuyện thái tử.
Nguyên Cảnh đế day day mi tâm, “Bảo nó trở về đi, trẫm mấy ngày tới đây đều sẽ không gặp nó.”
...
Hoạn quan nhận lệnh đi ra ngoài, tới ngoài ngự thư phòng, Lâm An dưới bậc thang cao cao, khoác áo khoác lông màu đỏ, khuôn mặt mượt mà, khí chất quyến rũ đa tình lo âu chờ.
Bên người có hai thiếp thân cung nữ đi theo. “Nhị công chúa, bệ hạ không gặp, ngài vẫn là trở về đi.”
Hoạn quan thấp giọng nói.
Lâm An cắn cắn môi, quật cường không chịu đi.
Nàng ở ngoài ngự thư phòng chờ rồi lại chờ, không bao lâu, nhân vật đứng đầu tam pháp ti đi ra, Hình bộ thượng thư “Ai u” một tiếng: “Điện hạ, trời giá rét, ngài đừng bướng nữa, bảo trọng thân thể ngàn vàng, chớ để nhiễm phong hàn.”
Đại Lý Tự Khanh phụ họa nói: “Lúc tuyết tan, là rét lạnh nhất, thân thể ngài, không chịu nổi đông lạnh.
Hai người các ngươi ngây ngốc làm chi, mau dẫn điện hạ trở về.”
Lâm An lắc đầu, không chịu đi.
Hai vị cung nữ ở vào thế khó xử.
Ngụy Uyên quấn áo choàng, đến trước mặt Lâm An, cái mũi của nàng lạnh đỏ bừng, nhưng bởi vì làn da trắng nõn, cho nên hồng hồng đỏ đỏ, thế mà lại tỏ ra có chút đáng yêu.
Đại áo xanh ôn hòa nói:
“Ta có mấy vấn đề muốn hỏi điện hạ.”

Ngụy Uyên là số rất ít quyền thần, ở trước mặt hậu duệ hoàng gia dám tự xưng “Ta”.
Đôi mắt hơi dại ra của Lâm An khẽ động,
“Ngụy Công mời nói.”

“Công chúa cùng thái tử thường xuyên đi chỗ Trần quý phi?”

“Ta cùng với thái tử ca ca thường đi bầu bạn với mẫu phi.”

Lâm An sụt sịt mũi.
“Cũng có uống rượu?”

“Có.”

“Thường xuyên uống rượu?”

“Không nhiều, nhưng thái tử ca ca quả thật mê rượu chút.”

“Ngày xưa có lui tới với Phúc phi không?
Thái tử thường đi nơi khác của hậu cung hay không?”

“Tự nhiên là không.”

Lâm An lớn tiếng nói:
“Thái tử ca ca tự biết không phải con trai trưởng, xưa nay cẩn thận làm việc, sao có thể làm ra việc đại nghịch bất đạo như thế.”

Ngụy Uyên chắp tay, xoay người rời đi.
Hình bộ thượng thư và Đại Lý Tự Khanh đi theo.
Gió lạnh gào thét, Lâm An rùng mình, cắn môi, nàng đầu vai gầy yếu, áo đỏ như lửa, nổi bật giữa tuyết trắng, hình ảnh đẹp lại thê lương.
Một lần này chờ, là hai canh giờ.
Thân thể dần dần đóng băng, hai chân mất đi tri giác, môi tái đi, trái tim Lâm An giống như cũng bị đông lạnh.
“Ngươi sao còn ở nơi này?”

Phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc.
Nàng cứng ngắc xoay cổ, quay đầu nhìn lại, là Hoài Khánh đáng ghét.
Hoài Khánh mặc cung trang màu trắng đẹp đẽ, thêu những đóa hoa mai tươi đẹp, ngực cao eo nhỏ, khí chất lạnh lùng giao dung hoàn mỹ với tuyết trắng.
Giống như tiên tử xuất trần không dính khói lửa nhân gian.
Tuy không có gương đồng, nhưng Phiếu Phiếu tự mình biết như một con chim cút đáng thương run rẩy ở trong gió lạnh.
Cao thấp lập tức phân ra.
“Ngươi tới xem trò cười của ta sao?”

Phiếu Phiếu tủi thân và uất ức xoay đầu, không cho nước mắt chảy xuống.
Hoài Khánh vẻ mặt lạnh lùng, nhìn về phía hai cung nữ, nói:
“Các ngươi là hầu hạ nhị điện hạ như thế nào, người đâu, lôi xuống phạt roi.”

“Vâng!”
Thị vệ phía sau Hoài Khánh lập tức bước ra khỏi hàng.
“Dừng tay!”
Lâm An quay đầu lại, tính ngăn cản, nhưng nàng đã đánh giá cao bản thân, hai chân đông lạnh cứng ngắc, lảo đảo một cái, ngã ngồi xuống đất.
Lâm An khẩn trương, khóc lên:
“Hoài Khánh, ngươi dám giết người của ta?”

Hoài Khánh đi tới, ở cao hướng xuống nhìn xuống nàng, thản nhiên nói:
“Cung nữ thất trách, bản cung dù bây giờ giết, phụ hoàng cũng sẽ không nói ta một câu.
“Cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là tiếp tục đứng ở đây, ta lười quản ngươi, nhưng người ta phải chém.
Hoặc cút về đi, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ.”

Phiếu Phiếu được cung nữ đỡ đứng lên, có lẽ tâm tính không chịu thua ở trước mặt Hoài Khánh, nàng lau nước mắt, đẩy ra hai cung nữ, nhìn chằm chằm Hoài Khánh:
“Ta không tin thái tử ca ca sẽ làm ra loại chuyện này.”

“Có quan hệ gì với ta đâu.”

Hoài Khánh mặt lạnh.
Phiếu Phiếu nghẹn, cắn môi, lảo đảo đi về phía trước, đi ra vài bước, dừng lại, chưa xoay người, không cam lòng nói:
“Nếu hắn còn, nhất định có thể trả thái tử ca ca của ta sự trong sạch.”

Áo đỏ nghiêng ngả lảo đảo rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận